Powered By Blogger

Ta Đợi Em Từ Ba Mươi Năm

Lời Tác Giả

Đã từ lâu, tôi có ước nguyện gom góp lại những bài thơ "tình yêu" viết trong tuổi hoa, để in thành tập riêng, điều đó sẽ giúp tôi sống trọn vẹn cùng muôn ngàn ảo ảnh xa xưa. Đành rằng tình yêu không chịu ràng buộc nào, giới hạn nào - vâng, Tình Yêu vốn không tuổi! - nhưng tôi nhiều khi cảm thấy mình đặc biệt ưa thích những bài thơ "tình yêu" viết từ trước tuổi Bốn mươi; nghĩa là trước buổi Qua Phân đau đớn, trước cái giờ phút tôi giã biệt hồ Gươm, cửa Bắc, để gắng gượng làm thân "con chim bằng vỗ cánh dời sang Nam minh". Ý định nhen nhúm từ lâu; nên hôm nay được lời đề nghị của nhà xuất bản AN TIÊM tôi không còn điều chi ngần ngại nữa. Nhan đề tập thơ, tôi cũng có sẵn:
"TA ĐỢI EM TỪ BA MƯƠI NĂM"
Bảy chữ này chính là câu đầu của bài CHỜ ĐỢI HOÀI CÔNG, viết khoảng 1946 và đã in trong tập RỪNG PHONG tám năm sau đó. Tuy nhiên, ngoài những thi bản lựa trong ba tập: THƠ SAY (1940), MÂY (1943) và RỪNG PHONG (1954), tôi cũng lựa cả một số ít bài trong tập HOA ĐĂNG (1959) và tập TRỜI MỘT PHƯƠNG (1962); vì lẽ: mặc dầu hai tập này chỉ mới xuất bản gần đây, nhưng mấy bài thơ "tình yêu" kia, tôi đã sáng tác ngay từ khi còn ở HÀ NỘI.

Sàigòn đầu mùa mưa, năm Kỷ Dậu Tây lịch 1969
VŨ HOÀNG CHƯƠNG
-----------------------------------------------------------------------------

Thơ Say 1 yêu mà chẳng biết 2 hờn giỗi 3 tối tân hôn 4 bức khăn mừng cưới 5 động phòng hoa chúc 6 đời còn chi 7 chợ chiều 8 tạm ghé thuyền 9 tình si 10 u tình 11 chậm quá rồi 12 cánh buồm trắng 13 vườn tâm sự 14 bạc tình 15 quên 16 say đi em
Mây
-----------------------------------------------------------------------------------------------------
  Yêu Mà Chẳng Biết

Lâu rồi không nhớ bao nhiêu năm Từ độ trông nhau hết lạ lùng Từ hôm bên nhau thôi ngượng ngùng Từ buổi xa nhau mà nhớ nhung Em đã nao lòng anh mê man Đuôi mắt đầu môi tình chứa chan Đêm thường mơ đêm ngày đợi ngày Nhưng không hề nói cho nhau hay Đôi bên cùng kiêu kỳ như nhau E dè như nhau nên nghi ngờ Không ai cho ai lời yêu đầu Anh làm vô tình em ngây thơ Kín tiếng nhưng lòng riêng xôn xao Ai thấy phong ba nơi bể hồn! Đâu hễ tim rung là tình trao, Đâu cứ xuân tươi vì hoa đào! Nhưng ngày theo ngày đêm sang đêm Tháng năm dìu dịu trôi mơ màng Tơ buộc sát hơn và liền thêm Khăng khít ai chia chàng với nàng? Một bên thi sĩ bên đa tình Đôi tim đóng then mà hớ hênh Cả hai sôi nổi lại si tình Đôi hồn kín bưng mà trống trênh Gần nhau làm dáng với làm duyên Nhưng tuy say mê còn dối lòng Giấu cả đêm thu lừa trăng trong Có ai yêu đương không thề nguyền? Cùng nín đau buồn khi chia phôi Bình thản như quen vì chuyến đò Bao phen thổn thức ngừng trên môi Có ai yêu đương không hẹn hò? Gặp nhau cười thoáng rồi quay đi Mừng tủi chan chan mà hững hờ Bao phen giọt lệ ngừng trong mi Có ai yêu đương không đợi chờ? Nắng ngả còn chưa tin là chiều Lá đổ còn: chưa là mùa thu! Còn đợi trời phai chờ sương mù Cãi lòng: lưu luyến chưa là yêu! Mến kín thương thầm em với anh Không hay yêu nhau từ bao giờ Chập chờn bến thực hay nguồn mơ Hay chính bâng khuâng là ái tình? Yêu là còn nghi lòng người yêu Đến cả chưa tin mình đương yêu Hương tình - ôi, dịu nhẹ bao nhiêu!
---------------------------------------------------------------------------
  Hờn Giỗi

Tối qua em ngồi học Lơ đãng nhìn đi đâu Dưới đèn anh thoáng nhận Nét mặt em rầu rầu - Em buồn? anh gặng hỏi Mấy lần em chẳng nói Rồi anh không biết vì sao Đẩy ghế đứng lên em giận giỗi Rũ tung làn tóc rún đôi vai Em vùng vằng Ôm sách vở Sang phòng bên Không học nữa Không cho ai vào nữa Cũng không thèm nghe nữa Lời thiết tha anh van gọi mái ngoài Nhưng anh nghe thổn thức Em khóc trên gối thêu Nhưng anh nghe tấm tức Em giận hờn bao nhiêu Em khóc? làm sao mà dỗ được? Nhưng anh còn biết làm sao! Gọi em em nhất định Không mở khóa cho vào Từng giây từng phút lòng anh càng bối rối nao nao Anh vẫn nghe tiếng khóc Trong vạt áo len hồng Anh vẫn nghe tiếng nấc Dồn dập trên gối nhung Sao em khóc? vì đâu hờn tủi? Em buồn, có phải lỗi anh không? Hỏi em em chẳng nói Mặc anh xô cửa phòng Ngoài hiên vắng gió đưa vàng rụng đến Ngọn tường vi xuống mãi chiếc liềm cong Đêm gần khuya, sương đổ Anh thấy ướt vai áo Anh thấy lạnh trong lòng
----------------------------------------------------------------------
Tối Tân Hôn

Do dự mãi đêm nay dời xứ Mộng Ta chiều em bỏ cánh lại cung trăng Lén bước xuống thuyền mây chờ cửa động Vội vàng đi quên biệt giã cô Hằng. Gió đêm lồng lộng thổi Thuyền mây vùn vụt trôi Đang bâng khuâng điện biếc đã xa rồi Giữa lúc tỏa muôn hương đàn sáo nổi, Ngực sát ngực môi kề môi Nàng cùng ta nhìn nhau cùng chẳng nói Ôm vai nhau cùng lắng tiếng xa xôi. Nguyệt chẳng phải tỳ không càng không cầm với sắt Tai dẫu quen mà lạ tiếng tre Cung Sế lẫn cung Hồ dìu dặt Mình tơ réo rắt Hồn trúc đê mê Những thanh âm nhạc điệu chửa từng nghe Như đưa vẳng tự vô cùng xanh ngắt Đầy nhớ thương tha thiết gọi ta về Gió bỗng đổi chiều trên táp xuống Nặng chĩu hai vai nàng cố gượng Thắt vòng tay ghì riết lưng ta Những luồng run chạy khắp thịt da ngà Run vì sợ hay vì ngây ngất Ta chẳng biết, nhưng rời tay chóng mặt Toàn thân lạnh ngắt Thuyền chìm sâu sâu mãi bể Hư Vô Mà hương ngát đâu đây còn phảng phất Mà bên tai đàn sáo vẫn mơ hồ. Ngửa trông lên cung Quế tít mù xa Dần dần khuất Dưới chân ta Thuyền mây sóng lật. Không gian vừa sụp đổ chung quanh Một trời đêm xiêu rụng tan tành Dư hưởng yếu từng giây Dư hương dần loãng nhạt Trong tay níu, đôi thân liền sát Nhè nhẹ rơi vào lớp sóng khinh thanh. Sao lìa ngôi phương hướng ngã bên mình Cơn lốc nổi Đờn tiên thôi gọi Âm thầm xa bặt tiếng tiêu Nhưng mê man say uống miệng người yêu Ta cũng như nàng Cảnh mộng chốn Bồng Lai đâu nhớ tới. Hai xác thịt lẫn vào nhau mê mải Chút thơ ngây còn lại cũng vừa chôn Khi tỉnh dậy bùn nhơ nơi hạ giới Đã dâng lên ngập quá nửa linh hồn
-------------------------------------------------------------------
Bức Khăn Mừng Cưới

Giờ đây phu trạm vừa đem Bức thư anh gửi mừng em lấy chồng Lá thư phấn đượm hương nồng Kèm theo một bức khăn hồng anh cho Nên quen vì một chuyến đò Anh ơi bèo nước hẹn hò chi đâu Kẻ xuôi người ngược bấy lâu Hàng năm một buổi thấy nhau họa là Tình thân sao khác người ta Không ai thề thốt sao mà nhớ mong Chia tay dù mấy năm ròng Xa xôi đâu dám nhạt lòng mến tin Ấu thơ buổi ấy đầu tiên Trọn đời chưa dễ ai quên được nào. Từ xưa muốn ngỏ mà sao Bâng khuâng chẳng biết rằng trao gởi gì Đến nay gần lúc vu quy Gối chăn sắm sửa mang đi theo chồng Nhận thư ướm bức khăn hồng Em buồn với cả tấm lòng anh ơi
--------------------------------------------------------------------
  Động Phòng Hoa Chúc

Lìa cõi Mộng giong thuyền qua bến Tục Đoái hoài chi băng tuyết sẽ vùi chôn Em khao khát dìu Anh tìm hạnh phúc Ở men nồng chăn ấm tối tân hôn Đuốc hoa tỏ xiêm y càng rực rỡ Khói trầm dâng son phấn ngát lây hương Da thịt cháy nhưng còn hơi bỡ ngỡ Nấp sau rèm tơ lụa mỏng hơn sương Vàng di gót đầy tay châu với ngọc Cổ long lanh lòa chói những kim cương Nhưng đã biến trên màu nâu mái tóc Vòng linh quang phơn phớt của thiên đường Rượu hợp cẩn đem theo từ nguyệt điện Mấy vò thơm chuốc mãi tận sông Ngân Nhưng đến lúc kề môi trên miệng chén Chỉ, than ôi, nồng cháy những men trần Kìa nệm gối đương chờ ta xô lệch Thầm bên tai nhắc gọi phút điên say Và đương rụng giữa luồng trăng chênh chếch Cánh hoa tàn sau chót của thơ ngây Thôi hết nhé, thỏa đi niềm rạo rực Từ cung Trăng rơi ngã xuống trần gian Ta sắp uống bùn nhơ, và Sự Thực Sẽ mai đây dầy xéo Giấc Mơ tàn
------------------------------------------------------------------
Đời Còn Chi

Cha mẹ khuất đi lạnh hương khói Một chị một em sầu má hồng Khuya sớm cô đơn giọt lệ tủi Ấu thơ đã trêu gì Hóa Công Thân còn nhờ vả nói chi phận Nhắm mắt vui đâu tình với duyên Một sớm thu tàn chị lẳng lặng Bước xuống đò ngang không chọn thuyền Chị đi lấy chồng một em khóc Bơ vơ đã dễ nào yên thân Nay đó mai đây bọt theo sóng Đổi nơi nương tựa mấy mươi lần Tan tác hoa khô rụng đầy nẻo Thu sang, trăng lạnh mờ đêm sương Ôi lòng giá băng ngày tháng héo Ai xót đời em ai tiếc thương Nhưng chàng đã tới một chiều đẹp Rủ rỉ bên tai lời ái ân Lan nở hang sâu nụ vẫn khép Hồn trinh phong kín trao tay chàng Những tưởng yêu thương đến trọn kiếp Mong sẽ trăm năm cùng bạc đầu Nhờ chàng an ủi nỗi đơn chiếc Tấm thân trôi giạt từ bao lâu Ai ngờ giữa lúc lửa hương đượm Tình em thắm thiết gần si mê Tiếng gọi phồn hoa một buổi sớm Đã cuốn chàng đi chẳng trả về Chàng còn lưu luyến cuộc đời cũ Lòng gửi trăm nơi ngàn chốn yêu Dẵm lên thề thốt mặc riêng khổ Mình em vò võ sầu cô liêu Thư chàng không lại cuối rừng thẳm Chàng nhớ gì đâu người xa xôi Đời em còn có một tia sáng Chàng đã đang tay dập tắt rồi Mưa ngâu chiều nay càng nặng giọt Em không còn lệ chung khóc than Người khóc biệt ly khóc xum họp Em khóc tình phai khóc mộng tàn Thôi hết chờ mong thôi hạnh phúc Ai dễ tìm vui trong lãng quên Từ nay sống để nhớ ngày cũ Chàng đã bỏ em đời hết duyên Họ hàng không phải cưỡng ép nữa Lấy ai em cũng sẵn lòng đi Từ nay sống để đợi ngày chết Chàng đã bỏ em đời còn chi Cha mẹ không còn để phụng dưỡng Chị gái theo chồng thân đã yên Thương kiếp long đong từ tấm bé Giọt tủi rừng sâu riêng khóc em
-------------------------------------------------------------------
Chợ Chiều

Nắng phai để mộng tàn lây Tình đi cho gió sương đầy quán không Chợ tan ngàn nẻo cô phòng Sầu dâng bàng bạc cánh đồng tịch liêu Hồn đơn lắng bước chân chiều Đâu đây nỗi nhớ niềm yêu bời bời Mong manh tình đã rụng rời Tơ vương còn thắt tim người chia ly Áo thêu chăn gấm ngày đi Lều không quán bỏ hồn si chợ tàn Chiều lên từ thuở lìa tan Nắng ơi lạnh lẽo muôn vàn đuốc hoa Hôm hôm cánh rụng lầu ngà Một mùa ly biệt đã già nhớ thương Xiết bao tươi thắm ven đường Thờ ơ chẳng chút dừng cương mấy chiều Ái ân sắc lợt hình xiêu Song song chiều cũ nay chiều lẻ đôi Hoàng hôn là xứ chia phôi Vắng tanh quán chợ vài ngôi lạnh lùng.
----------------------------------------------------------------------
  Tạm Ghé Thuyền

Hạnh phúc thôi rồi lạc cánh uyên Sông xa buồm biếc hỏi Đào Nguyên Gió cao một sớm rời tay lái Đã nửa tuần trăng tạm ghé thuyền Mê chút thơ ngây tìm đến trọ Cùng em đâu phải ý trao duyên Hây hây xuân chớm hồng đôi má Thêm gợi hình xưa kẻ lỗi nguyền Buổi tan về học mấy chiều hương Ta đón chờ em nẻo tới trường Mộng cũ phai tàn nghe lại thắm Ôi người xưa hứa trọn đời thương Then châu lầu ngọc giam tình nhỏ Riêng trắng lòng ta một bến sương U uất sầu đâu bừng nổi dậy Thuyền ơi neo hãy cắm tha phương Ta nhổ thuyền đây từ giã em Ái ân mồ đắp phía sau rèm Mênh mông đâu đó ngoài vô tận Một cánh thuyền say lạc hướng đêm
-------------------------------------------------------------------
  Tình Si

Lá khô Rụng Kín gương hồ Sóng Nhấp nhô Mũi thuyền rẽ lá vàng khô Sao ngà vụt tự đáy hồ bay lên Long lanh giọt lệ tuyết Lặng lẽ trôi theo thuyền Say sưa hàng lá dang tay đón Hạt ngọc quỳnh đâu lạc động tiên E thẹn sau thuyền sao lẩn trốn Ôm hờ lá vẫn rõi theo bên Bẽ bàng lá vẫn theo bên Si tình lá vẫn theo bên Thuyền trôi vẫn quyến sao đêm Hào quang vẫn ngủ êm đềm trong mơ Sóng Nhấp nhô Lá khô Rụng Kín gương hồ
--------------------------------------------------------------------
 

U Tình

Anh biết em từ độ 
Em mới tuổi mười hai 
Anh yêu em từ thuở 
Em còn tóc xõa vai 

Tháng ngày đi mau quá 
Chốc đã sáu năm trời 
Tình anh vẫn chưa hiểu 
"Chưa" là "không" em ơi 

Em vẫn tin anh lắm 
Em vẫn mến anh nhiều 
Nhưng em tin em mến 
Đâu phải là em yêu 

Trái tim hờ hững ấy 
Đâu thổn thức vì anh 
Anh cũng không hề chịu 
Van xin một ái tình 

Cho nên dòng lệ tủi 
Thấm ướt những trang đời 
Xóa nhòa hy vọng cũ 
Hoen ố cả ngày mai 

Lòng anh dần uống cạn 
Đến giọt cuối yêu đương 
Chỉ còn của dĩ vãng 
Một dư vị chán chường 

Hôm qua tình đã chết 
Anh đã chôn nó rồi 
Anh khóc vì chôn nó 
Là chôn cả một đời 

Nhưng anh không đào huyệt 
Không vùi đất như ai 
Cũng không mua vải liệm 
Cũng không mua quan tài 

Anh chỉ đem chôn nó 
Với nỗi niềm chua cay 
Từng mảnh từng mảnh một 
Trong mấy vần thơ đây 

Rồi một chiều xuân thắm 
Say hạnh phúc lứa đôi 
Vô tình em có nhớ 
Đến người cũ xa xôi 

Mong em thu nhặt giúp 
Đôi tay dù hững hờ 
Mong em vì hắn lượm 
Những mảnh tình bơ vơ 

Chắp lại và thương xót 
Dành cho một nấm mồ 
Ở nơi dù hẹp nhất 
Của lòng em say sưa
--------------------------------------------------------------------------- 


 
Chậm Quá Rồi

Mãi hôm nay lá úa ngập lòng ta Lệ ngâu đã bắt đầu gieo thánh thót Sen từng cánh với sương trinh từng giọt Bắt đầu rơi, Thu đã tới lòng ta Mãi hôm nay, ôi nửa kiếp trông chờ Nàng mới đến, tay chèo khua nhẹ sóng Tóc trễ nải trên lưng còn bỏ thõng Vòng hoa đào ôm lệch trán ngây thơ Mãi hôm nay một buổi sớm thu mờ Nắng đã tắt nơi lòng ta lạnh lẽo Hương đã nhạt mà hoa dần đã héo Còn chi đâu nồng thắm để yêu mơ Có ai đem xây đắp một ban thờ Với những mảnh bình tan trâm gẫy nát Có ai tặng để cho người đỡ khát Một vò không hay một trái tim khô Bao nhiêu năm tưởng đã phí công chờ Ta xé vụn ân tình gieo rắc mãi Nay dẫu muốn thu về khâu chắp lại Cũng không sao toàn vẹn được như xưa Lòng ta ơi, xin trở lại bên mồ Để thương xót những hoa tàn lá rụng Và đôi cánh vô duyên, đừng mở rộng Đón đưa người nhan sắc đến lầu Thơ Kìa đã thôi rún rẩy cặp vai ngà Nàng quăng mái chèo đi rồi đấy nhé Tay đương vẫy miệng nhung đào sắp hé Bốn trời sương sắp vọng bốn tên ta Lánh đi thôi, Nàng đã bước lên bờ Giấu đi nữa, cả không gian sầu muộn Ta chẳng nỡ, trời ơi, ta chẳng muốn Của lòng ta Nàng đến lúc thu sơ
------------------------------------------------------------------------
Cánh Buồm Trắng

Đằng xa mây tán loạn Gió Bắc thổi không ngừng Rặng núi còn đâu nữa Dải lụa quấn ngang lưng Mặt trời xuống bụi trúc Mây nhẹ đua nhau trôi Tiếng trống trên chòi huyện Thu không đã đổ hồi Ánh vàng lây lứt vướng Trên đồng lúa bao la Màu tím hồng tan nát Từng mảnh trên sông Đà Dưới chân sóng nức nở Ta ngồi nghe buổi chiều Bên tai gió nức nở Ta ngồi mong người yêu Một cánh buồm vải trắng Trôi theo nước lững lờ Từ khoang thuyền lanh lảnh Tiếng hát bỗng cao đưa Cánh buồm ngày một nhỏ Tiếng hát ngày thêm xa Ta nhìn theo không chớp Ta lắng mãi lời ca Phải đương đầu với gió Phải bơi ngược dòng sông Tiếng ca dần đuối sức Còn thoi thóp não nùng Rồi sau chìm tắt hẳn Như ánh nắng chiều đông Đã tắt trên đầu núi Đã chìm trên mặt sông Rồi từ cao ập xuống Rồi từ xa dồn về Bóng đêm dần chiếm cứ Tràn ngập nơi thôn quê Nhưng trong khung cảnh vật Cứ từng phút tối hoài Xa xa cánh buồm nhỏ Màu trắng vẫn chưa phai Nào tím vàng lá mạ Với hồng tía còn đâu Chỉ còn một điểm trắng Hấp hối trong đêm sầu Em ơi ta trằn trọc Khắc khoải đã bao đêm Nhớ mong rồi ngờ vực Đến cả tấm tình em Vì những điều mơ ước Của tuổi trẻ yêu đời Thắm tươi như ánh nắng Đã phai rồi em ơi Giấc uyên ương liền cánh Mộng trăm năm lứa đôi Êm đềm như tiếng hát Đã tan rồi em ơi Trong lo buồn chán ngán Trong hoàn cảnh éo le Tuy ta còn nhận rõ Lòng em yêu xưa kia Nhưng mai ngày bóng tối Thẫm mãi trên đường đi Biết đâu còn có nữa Lòng em yêu xưa kia Ta đâu còn giữ được Lòng em yêu như xưa Em ơi cánh buồm trắng Sắp biến trong đêm mờ
----------------------------------------------------------------
Vườn Tâm Sự

Một dĩ vãng tràn thơ và đẫm lệ Những u hoài chôn kín tận thâm tâm Anh dùng dắng mãi chiều nay mới kể Mặc dầu em thúc giục đã bao năm Vườn tâm sự sắc hương nào có thiếu Nhưng hương tàn trong nhị sắc trên hoa Đây đó ngủ âm thầm muôn cánh héo Nụ cười tươi tan tác phấn son nhòa Đây chiếc tổ, chim không nhìn nhận nữa Để buồng rơm mục nát giá hơi may Kia ủ dột đôi ba mồ lá úa Ngổn ngang nằm thoi thóp dưới chân cây Hãy nín thở đi em và rón rén Kẻo bước chân xô giạt những hồn thơm E tiếng nói sẽ làm kinh động đến Của thời xưa niềm thương nhớ yêu đương Hãy đứng lại trầm ngâm bên mộ lá Hãy nâng niu từng cánh rụng đài sơ Nhưng chớ hỏi bướm vàng đâu vắng cả Cùng chim xanh thôi hót tự bao giờ Chớ căn vặn buồng rơm sao bỏ trống Mà uyên đi có hẹn trở về chăng Cũng đừng nhắc phiến gương hồ ảo mộng Còn hay thôi ngời tỏ dấu sao băng Hãy yên lặng nhưng trông tìm hãy khắp Hiểu cho xa mà cảm nữa cho sâu Rồi em sẽ thấy lòng thơ tràn ngập Sóng buồn thương xô đến tự đâu đâu Từng bước đã theo anh vào quá khứ Hãy theo anh từng bước lặng ra về Đó hết thảy em ơi đời tâm sự Vui gì đâu mà em cố đòi nghe Trời xuân quang đãng ngoài kia Giấu nhanh giọt lệ ra về thôi em Lần sau muốn lại vào xem Đừng quên khẽ tiếng và êm gót giầy Bước chân lời nói thơ ngây Nếu làm xao động những ngày tháng qua Thì anh đóng cửa vườn hoa Thôi không kể nữa đâu mà nghe em
-----------------------------------------------------------------
Bạc Tình

Hoa trắng đầy mồ Não nuột tiếng ai vừa khóc Sương vẩn đục Khói mơ hồ Nhìn quanh: chiều xám với tha ma Vắng tanh, ôi chiều nơi tha ma Nhưng đâu đây ai khóc gần hay xa Mà thảm thiết, hay thu vừa nức nở - Không, không phải giọng hờn trong sắc úa Không, cũng không âm nhạc của màu phai - Tiếng mùa thu ta lắng đã quen tai... Nhưng gió tắt mà sao còn động cỏ Hoa lung lay vật vã nắm hương tàn Hay tiếng khóc dâng lên từ đáy mộ Của muôn đời chưa nín hận lìa tan Ngậm ngùi, u uất Não nuột, than van Oán thương chi mà cay đắng muôn vàn! - Ta chẳng biết, nhưng ai mà biết được Chân đứng lại hồn trôi vào thuở trước Tưởng chừng nghe thánh thót lệ người xưa Hán Minh Phi muôn dặm đất Thuyền Vu Tiếc cung điện Trường An còn nức nở Ai vụng tính để cung đàn lỡ dở Ai quên lời sai hẹn lúc chia tay Mắt mòn trông ải Nhạn khói mây đầy. Ngậm ngùi, u uất Não nuột, chua cay Oán thươn
---------------------------------------------------------------------
Quên

Đã hẹn với em rồi không tưởng tiếc Quãng đời xưa không than khóc gì đâu Hãy buông lại gần đây làn tóc biếc Sát gần đây gần nữa cặp môi nâu Đêm nay lạnh tìm em trên gác tối Trong tay em dâng cả tháng năm thừa Có lẽ đâu tâm linh còn chọn lối Để đi về cay đắng những thu xưa Trên nẻo ấy tơi bời em đã biết Những tình phai duyên úa mộng tan tành Trên nẻo ấy sẽ từ muôn đáy huyệt Ái ân xưa vùng dậy níu chân anh Không em ạ không còn can đảm nữa Không nguồn yêu suối lệ cũng khô rồi Em hãy đốt giùm anh trong mắt lửa Chút ưu tư còn sót ở đôi môi Hãy buông lại gần đây làn tóc rối Sát gần đây gần nữa cặp môi điên Rồi em sẽ dìu anh trên cánh khói Đưa hồn say về tận cuối trời quên
------------------------------------------------------------------

 Say Đi Em

Khúc nhạc hồng êm ái Điệu kèn biếc quay cuồng Một trời phấn hương Đôi người gió sương Đầu xanh lận đận, cùng xót thương, càng nhớ thương Hoa xưa tươi, trăng xưa ngọt, gối xưa kề, tình nay sao héo Hồn ngã lâu rồi nhưng chân còn dẻo Lòng chót nghiêng mà bước vẫn du dương Lòng nghiêng tràn hết yêu đương Bước chân còn nhịp nghê thường lẳng lơ... Ánh đèn tha thướt Lưng mềm não nuột dáng tơ Hàng chân lả lướt Đê mê hồn gửi cánh tay hờ. Âm ba gờn gợn nhỏ Ánh sáng phai phai dần Bốn tường gương điên đảo bóng giai nhân Lui đôi vai, tiến đôi chân Riết đôi tay, ngả đôi thân Sàn gỗ trơn chập chờn như biển gió. Không biết nữa màu xanh hay sắc đỏ Hãy thêm say còn đó rượu chờ ta Cổ chưa khô đầu chưa nặng mắt chưa hoa Tay mềm mại bước còn chưa chuếnh choáng Chưa cuối xứ Mê Ly chưa cùng trời Phóng Đãng Còn chưa say, hồn khát vẫn thèm men Say đi em, say đi em Say cho lơi lả ánh đèn Cho cung bậc ngả nghiêng điên rồ xác thịt Rượu, rượu nữa, và quên, quên hết. Ta quá say rồi Sắc ngã màu trôi Gian phòng không đứng vững Có ai ghì hư ảnh sát kề môi? Chân rã rời Quay cuồng chi được nữa Gối mỏi gần rơi Trong men cháy giác quan vừa bén lửa Say không còn biết chi đời Nhưng em ơi Đất trời nghiêng ngửa Mà trước mắt thành Sầu chưa sụp đổ; Đất trời nghiêng ngửa Thành Sầu không sụp đổ, em ơi!

Trong thi phẩm Thơ Say, bài thơ này có tựa là Mời Say, và cách chấm câu cũng hơi khác.
----------------------------------------------------------------
Cảm Thông

Đã lâu trăng cứ tuần trăng sáng Hoa cứ mùa hoa dậy sắc hương Phai thắm đầy vơi hờ hững nhịp Vô tình lui tới lớp tang thương Triều đại hưng vong đều tiếng quốc Duyên tình quên nhớ giỡn hoàng ly Trắng đen thề nguyện trầm lên vút Cao thấp sầu vui phẳng trúc ty Ai thấy não nề trên lá thắm Buồn ai cung nữ lạnh chia phôi Nào ai linh cảm màu sông trắng Hận kẻ ôm thuyền khóc lứa đôi Khí thiêng chừng sớm lìa nhân thế Dương thịnh rồi chăng Âm đã suy Quạnh quẽ thu phần thơ bặt tiếng Lầu hoang chìm cỏ dấu hồ ly Còn đâu thuở ấy niềm khăng khít Quỷ với người chung một mái nhà Trăng bạn hoa em trầm mối lái Đèn khuya dìu dặt bóng yêu ma Dăm gã thư sinh vừa lạc đệ Mươi nàng xuân nữ sớm chìm châu Cảm thông một phút bừng ân ái Miếu nguyệt vườn sương gặp gỡ nhau Âm Dương kề sát đôi bờ suối Vạn nhịp cầu tơ chắp ý duyên Xao xuyến muôn loài thơm nhạc sống Gỗ nào danh sĩ đá thuyền quyên Tương tư có nghĩa gì non ải Gác trọ phòng khuê một nỗi hàn Trang sách chập chừng run lửa nến Hài thêu nâng gọi ngắn không gian Hỡi ơi dâu bể mòn thương nhớ Gỗ đá còn trơ gỗ đá thôi Lớp lớp biên cương tình chật hẹp Mùa xưa thông cảm đã qua rồi Qua rồi thuở ấy tình sâu nặng Trăng mới cuồng si nụ bán khai Ta nhớ tiền thân phòng lại ngõ Giấc hồ thơm tóc gái Liêu Trai
------------------------------------------------------------------------
Đậm Nhạt

Da thịt đìu hiu rợp bóng mây Sương lam mờ cỏ gió vàng cây Song sa nắng xế dần ân ái Lạnh cả mùa xưa nguyệt Mái Tây Nẻo ngắt chiêm bao nhịp rụng đều Tâm tư ngờ chạm bước hài thêu Tiền thân nửa gối vườn mưa lá Vết cũ phong sầu đậm nhạt rêu Tình chủng bơ vơ độc viễn hành Nàng Thôi thôi đã hết Oanh Oanh Gót sen chùa cổ đêm trăng ấy Vọng thấu luân hồi nhạc mỏng manh Mùa nhớ thương sang mộng nõn nà Tinh anh nghìn kiếp thoáng dư ba Hồn ai xác mới nghe thoi thóp Vang bóng hài xiêm chuyển thớ da
----------------------------------------------------------------
  Nửa Truyện Hồ Ly

Giàn dưa mưa lất phất Mênh mông sầu xứ đêm dài Hư vô động tiếng giầy ai... Mình ta, buồn dặc dặc Say giữa hai tờ Liêu Trai Rún rẩy hoa đèn rung ngọn bấc Không gian đàn mãi tiếng giầy ai... Dầu cạn lưng chừng phao Sợi nhỏ thon mềm dáng liễu Hài son phơi phới lửa đào Khói biếc màu xiêm yểu điệu Ai đó - phải chăng hồn cỏ cây Bấc thơm dầu quánh nhựa hây hây Dầu vơi bấc mỏng manh gầy Bước chân nào bợ ngợ Hoa đèn lung lay Ai đó - phải chăng hồn cỏ cây Mộ vắng lầu hoang ngơ ngác sợ Cùng đêm nương về đây Cùng mưa vương về đây Nửa truyện Hồ Ly trang sách giở Lung linh tiếng giầy
---------------------------------------------------------------
Tình Liêu Trai

Quê Nàng xa lắm tận phương Đông Mãi xứ bình minh dậy lửa hồng Vóc liễu y thường hoa phất phới Trùng dương ngàn dặm nhớ mênh mông Chưa gặp bao giờ ta đã mê Này đêm trăng thiếu, rượu xa về Có ai ngăn bước cầm tay nhủ Xá muội tình sâu chớ lỗi thề Lời nói như làn hương thoảng đưa Sóng trăng gờn gợn chút âm thừa Liêu Trai nghi hoặc người trong truyện Hay đó tình duyên một kiếp xưa Rượu ngấm say nằm dưới gốc mai Khói sương tha thướt áo bay dài Đê mê trở gối - ồ trăng lặn Rêu biếc còn ghi nhẹ dấu hài Nẻo mặt trời lên thoảng dáng mây Xiêm y mờ nhạt vóc hoa gầy Bể Đông Nàng đã dần lui gót Kỷ niệm chừng lưu một chút đây Gạn giấc chiêm bao vớt mảnh hình Tóc xòa buông rủ má tròn xinh Hoa mai thêu trắng nền xiêm lụa Đôi mắt ngời sao miệng đẫm tình Lòng cháy yêu đương tự bấy giờ Xá chi ngoài Thật với trong Mơ Đêm đêm ảo ảnh thơm chăn gối Tình hướng về Đông dạ lắng chờ
----------------------------------------------------------------
 

No comments:

Post a Comment