Powered By Blogger

Đời Vắng Em Rồi Say Với Ai ( Trang 2 )

Từ Đấy Về Sau
-----------------------------------------------------------------------------------




nửa đêm trừ tịch

Bấy nay một mối tình cao quý Tưởng đã chìm sâu cát bụi đời Khoảnh khắc thiêu tàn duyên tục lụy Nửa đêm Trừ-tịch gió lên khơi. Giai nhân danh sĩ mấy người Bốn phương tâm sự một trời Cố-đô Mười năm qua, đến bây giờ Nhìn nhau thấy cả giấc mơ thuở nào. Xuân về nhớ thuở ngát chiêm bao Dòng nước trôi xuôi chợt nghẹn ngào Lạc lõng vàng son màu lữ thứ Cành mai gượng ánh mặt hoa đào. Mười phần xuân có gầy hao Tấm lòng xuân vẫn dạt dào như xưa Mấy phen biếc đón hồng đưa Dẫu rằng xong, vẫn là chưa thỏa nguyền. Chung một nòi Thơ chín kiếp duyên Mối tình nguyên thủy vẫn y nguyên Trải vui trăng nước sầu mưa gió Cùng lạc về đây bốn hướng thuyền. Cảm thông giữa phút hàn huyên Ta nghe cặp mắt u huyền nao nao Vũ-lăng nhớ chuyện suối Đào Chia tay chẳng biết phương nào tìm quê. Có nghĩa gì đâu một chữ "về" Nếu không ngàn dặm ngược sơn khê Nếu không ngược cả mười năm ấy Về tận kinh đô của Ước-thề! Mùa xuân quạt gởi thơ đề Bảo dùm ta - chúa Xuân hề! - còn không? Hỡi ơi, một phút mơ mòng Đã tan rồi, mấy phương lòng sầu lên!

Sàigòn 1955
-------------------------------------------------------------------------
trách gì ai

Ai trách gì ai những bấy lâu Xem thơ chẳng biết ý thơ sầu! Thi nhân tự trách mình thôi chứ: Bèo nổi mà sao rễ quá sâu? Cuối sông nước chảy về đâu? Rễ bèo khăng khít riêng đầu sông Tương. Chiều mưa bàng bạc phố phường Lệ rưng rưng chợt ngùi thương cho tình. Chiêm bao một phút nở hoa quỳnh Mà trắng đôi tay cũng bất bình Huống đã hoài công chờ nửa kiếp Vườn trần hoa lạ bướm Trang-sinh. Nào ai đâu bóng mê hình, Phải chăng mình tự dối mình bấy nay? Hoàng hôn xuống, lệ mưa bay Sầu lên chẳng nhắp mà cay men hờ. Hỡi ơi, tình vẫn chỉ là mơ, Sao cũng đòi phen giận với ngờ? Mới biết mình si là thế đấy... Mà ai si đến thế bao giờ! Có chăng một gã-làm-thơ Mười năm cửa khép mây mờ tháp cao Nhớ giai nhân tự kiếp nào Mở lòng ra đón trăng vào thử xem. Ví có đài gương tỏ trước rèm Mà ai kiếp trước có là em... Nhưng thôi, còn ước ao gì nữa, Bốn ngả tâm tình ngập bóng đêm! Hồn trong dĩ vãng tan chìm Ngọn tàn đăng cũng im lìm cánh hoa. Lỡ nhau một kiếp xưa mà Đành thôi ngàn kiếp sau là Sâm Thương!

Sàigòn 1955
------------------------------------------------------------------------
một bài thơ

Vì ai làm một bài thơ Từ [1] bao giờ đến bây giờ mới xong. Đầu trang vằng vặc gương trong Nhạc lơi cánh bướm hương phong nụ đào Cuối trang vần điệu xôn xao Lửa si mê bỗng cháy vào làn môi... Đền nhau một chiếc hôn rồi Mười lăm năm biết có nguôi giận hờn? [2] Sánh vai căn vặn nguồn cơn: Miệng người yêu có ngọt hơn trăng rằm? Anh rằng: Đôi cánh phương tâm Mái Tây vừa thoảng hương trầm đó em! Kề vai căn vặn nỗi niềm: Má người yêu có tơ mềm tuyết nhung? Em rằng: Một đóa phù dung Mấy tang thương vẫn ngại ngùng gió mưa! Lời sao lời mới dễ ưa! Vàng nghiêng lòng chén, hoa chưa ráo thề. Hoàng-hà chi thủy lai hề? Phó cho sông chẩy ngược về trời cao!

Sàigòn 1955 Ghi chú: trong tập Hoa Đăng, bài thơ này nguyên có tựa là Tình Si. Cũng trong tập này [1] chữ "từ" nguyên là chữ "tự" [2] hai câu này nguyên là Đền nhau chẳng đợi luân hồi Mười lăm năm họa chút nguôi giận hờn!
-------------------------------------------------------------------------
mai trắng

Xuân mới ba mươi sáu nõn nường Riêng cành mai cũ chiếm yêu đương. Dài sông nghĩa ấy tình cao núi Pha tuyết thân này mặt nhuốm sương. Chẳng đợi Đông-quân làm Đạo-chủ Vẫn là Hoa-hậu sánh Thi-vương. Giang-Nam mộng lẫn vào Giang-Bắc Trời bốn phương, lòng chỉ một phương.

Sàigòn 1956
----------------------------------------------------------------------
mộng giao đài

Nắng vàng theo gió vàng lên Có ai theo gió về trên lầu ngà? Hương bay thềm Quế xa xa Nghìn thu chị Nguyệt chưa già ai ơi! Từ theo trái Đất giong chơi Vóc băng sương có đầy vơi ít nhiều. Xót thay, lòng vẫn tiêu điều: Lửa hành- tinh, mấy mùa yêu, đã tàn. Ngọc phai vàng tắt dung nhan Tương tư lạnh khoá cung Hàn từng đêm. Lệ rơi ướt bẩy màu xiêm Ngang sông quạ réo càng thêm gợi sầu. Lệ rơi xiêm ướt bẩy màu Ngang sông quạ réo gợi sầu tương tư. Đêm qua gió vẳng lời thơ Chiều nay lại một chiều mơ xuống trần. Có ai nặng tấm lòng xuân Từ khi cõi Tục xa dần cõi Tiên? Có ai lòng nặng thiên duyên Từ khi bụi xóa đường lên non Bồng? Có ai tình cũ nặng lòng Từ khi suối thắm nghẹn giòng Thiên-thai? Để cho mộng biếc Giao-đài Xe mây rẽ lối trần ai một chiều.

Sàigòn 1959
-----------------------------------------------------------------------
tâm sự một người

Thơ ném mười phương Tình trao thiên hạ Mỏi nhớ mòn thương Ngàn dâu bóng ngả. Gối chăn ơi, hỡi chiếu giường, Vùi đây tâm sự thê lương! Tiếng thở dài sao rụng Hàng lệ đắng mưa tuôn. Đầu ấp vào ngươi Mình riết vào ngươi Giòng đau tâm sự khơi nguồn. Bình sinh mộng đã hoàng hôn Bông, tre, vải, cói... mồ chôn cuộc đời. Ta khóc cùng Ngươi Ta giãi cùng Ngươi Giòng đau tâm sự đầy vơi. Gối chông chênh, mền cũ nếp khâu rời Chiếu mong manh, giường hẹp của ta ơi! Trăng rụng nửa vời Đêm mờ trọn kiếp Nghiêng đĩa dầu vơi Không thành giấc điệp. Bảo giùm ta, gối hỡi chăn hời! Phương nào sự nghiệp? Tình mất đâu nơi? Hương phấn vàng son ngoài cửa khép Then cài nghe mộng tứ bề rơi. Gối chăn yêu mến, giường thân thiết, Ta mở hồn ta với các ngươi!

Sàigòn 1957
-----------------------------------------------------------------------
công chúa Paris

Từ thu về, ngọn gió may Lướt mũi kim vàng thoăn thoắt. Xong rồi! Cô thợ khéo tay Chiếc áo thời trang đã cắt! Màu chuyển... Đũa tiên vừa đặt Cây cành thôi khoác thanh y. Từng phố, đây từng chỗ ngoặt: Áo vàng Công-chúa Paris. Khách du có gã tình si Quyết hái bàn tay Công-chúa Ôi nàng đã thiết triều nghi: Lộng lẫy ngai vàng lá úa! Lệnh xuống, bừng lên khúc múa: Trăm ngàn pho tượng hồi sinh; Nhịp với đồng vươn đá cựa Mấy mùa vang bóng hiển linh. Hai mươi thế kỷ nghiêng mình Hai chục Paris tròn mắt. Trái tim vàng của Đế-kinh Họa điệu tình ca khoan nhặt. Ai bảo đồng kia lạnh ngắt? Ai rằng đá nọ trơ trơ? Từ đỉnh ba trăm thước sắt, Này nghe lòng Tháp vương tơ! Sông Seine vàng lượn đôi bờ Xuôi xuống vàng Mont-Parnasse Ngược lên vàng Sacré-Cœur Từng bậc từng cung đậm nhạt. Khắp nẻo vàng thu san sát Ngai vàng Công-chúa nguy nga. Vương-điện, Hoàng-môn, Đế-các Chầu quanh vạn thuở không già. Khách du soi ngọn Đèn-hoa Xem mặt Đô-kỳ Ánh-sáng. Nàng ơi, ngoài trái tim ta Còn sính nghi nào xứng đáng? Nàng ngủ trong lầu Dĩ -vãng Chỉ thu về mới hiện thân. Ta, kiếp phi bồng phiêu đãng, Vì thu đứt ruột bao lần. Nàng mang vòng ngọc Giai-nhân Ta có vòng gai Thi-sĩ; Tìm nhau đã mấy trầm luân Mới thỏa u hoài vạn kỷ. Rồi... mỗi lần thu hội ý Hoa-đăng lại vượt trùng dương. Tháp lại truyền tin báo hỷ: Cưới nàng Công-chúa Tây-phương

Paris 1959
-----------------------------------------------------------------------
em chỉ là mây

Lờ lững sông Seine mắt mở choàng Nhìn theo muôn mảnh nguyệt đi hoang Bỗng dưng tròn bóng... Ôi ngàn thuở Vân Muội tình si đã gặp Hoàng! Sao anh ngơ ngác? Lạ lùng chưa! Em vẫn là mây tự kiếp xưa. Trời xám Paris thu nặng trĩu Lênh đênh sầu biết mấy cho vừa? Chợt gió thay chiều, sao đổi ngôi Em ca: Xin bước xuống thuyền tôi! Tiếng ngân dài ấy nghe quen lắm; Khoảnh khắc tiền thân tỉnh lại rồi. Cầu Neuf đằng xa buông thõng chân Vào sông Seine, lắng tiếng vàng ngân. "Khoan hò..." Giọng hát buồn [1] thê thiết Ai nhớ nhung gì, Vân hỡi Vân? Em bảo: Rồi trăng lặn một mình Thì mây lại nối kiếp phiêu linh. Chỉ thương bờ đá còn ghi dấu, Mà đá-thuyền-quyên vốn nặng tình. Thạch-đầu ngơ ngẩn bóng mây trôi Thiết-tháp hờn trăng lạnh lẽo ngồi. Anh ạ, Paris toàn sắt đá; Lòng đau, Sắt nọ Đá này thôi! Anh hiểu! Vàng thu sẽ dậy men Lá rơi vàng kín mặt sông Seine. Hồn anh sẽ đọng dài trên lá Để giúp em màu đan áo "len". Vân nhớ Hoàng chăng giữa phút này Cánh phi cơ lướt cánh đồng mây? Nhớ Vân, Hoàng chỉ còn hư ảnh Đôi bạn tung trời sát cánh bay.

Rome 1959 Ghi chú: [1] Trong tập Trời Một Phương, chữ này nguyên là "chìm": "Khoan hò!" Giọng hát chìm thê thiết
------------------------------------------------------------------------
ysa

Chén vàng men cháy những phong ba Điên đảo ngàn phương giấc mộng ngà. Xanh tuổi trăng tròn xanh bát ngát Trời xanh chết đuối mắt Y-sa. Nguyệt tỏ mười lăm chuốc chén đầy Gió reo sóng múa vị đời say Bước lên nàng đón chào thi hứng Mở trọn hương màu đôi cánh tay. Hồng nhạn truyền tin báo Hội Thơ Mây bay trắng lụa ruổi vàng tơ Bỗng dưng mái tóc nàng mê hoặc Mây bỏ trời xanh tự bấy giờ. Sao cũng mê nàng sao bỏ ngôi Đông Tây há chịu mãi lìa đôi! Tao-đàn nhóm họp mùa thu ấy Là đã Sâm Thương lửa bén rồi. Hôm mai vằng vặc mảnh tình ta Giữa Hội-Thơ riêng mở tháp ngà Có phải hồng nghê cầu đã bắc Hai chân trời nối... bảy màu pha? "Lòng em là một cánh chim trời". Mở sách, nàng ngâm giọng tuyệt vời - Ta cũng bể Đông liều cất cánh Tìm chim bể Bắc đó Nàng ơi! Cầm tay, nàng bảo: Hỡi thi nhân Mộng cũng như Thơ, hẳn có vần? Hãy buộc lên Trăng thuyền mật ngọt Đôi ta chèo tới bến Siêu-chân! Ôi, lời như ngọc ý như gương... Bỗng mắt nàng xanh đến dị thường, Bờ bến Siêu-chân vừa thấp thoáng Nổi trên gò má bập bềnh hương. Nét càng như đượm vẻ như lơi Cặp mắt nàng xanh đến não người. Bờ bến Siêu-chân vừa đánh đắm Ngàn thu vào sóng tóc đầy vơi... Giật mình! Đây sự thật phong ba Đã xé tan tành duyên chúng ta. Thơ Mộng lìa đôi, thuyền vắng ngắt Quanh co lạc mãi nẻo Ngân-hà. Để mỗi lần trăng hiện dáng thuyền Phương này tê tái giấc mơ duyên. Y-sa nàng hỡi, phương nào nhỉ Thơ có còn say Mộng ảo huyền? Bài Thơ ta mở với trăng đầy Khép lại bằng trăng khuyết ở đây. Diểu diểu nhất phương hề vọng mỹ... Sao mờ chênh chếch bóng đêm vây.

Knokke - Sàigòn 1959
-------------------------------------------------------------------
mây sóng tình thơ

Đêm đêm Bắc-hải Thái-bình-dương Hai chiếc bao lan dài nhớ thương. Mượn nguyệt cầu kia làm tín trạm Mây tình lang gửi sóng tình nương. Ký hiệu truyền ra gợn nổi chìm Mang theo từng tiếng đập con tim Đàn vào hơi thở ai trinh nữ Mộng trắng thơ vàng tóc bạch kim. Hai cõi chênh nhau một góc ngày Trăng lên phương đó lặn phương này. Đôi ta chẳng thể cùng chung bóng Mà tiếc vầng trăng đẹp tối nay. Ai gạt dùm ta trục địa cầu Xiên về bên trái của châu Âu? Để ta chung một vòng kinh tuyến Khỏi bị Thời-gian chia rẽ nhau! Cuồng vọng mà thôi... giọt lệ tràn, Thời-gian vẫn kết với Không-gian Thành hai ngọn giáo tung-hoành-độ Xé mãi lòng ta đến nát tan. Đành gây trầm gọi gió Đông-phương Nổi lửa thần giao đốt dặm trường Tâm sự phóng lên bờ Tĩnh-hải Cho vầng trăng chuyển xuống Tây-sương. Cực tử màu chen sắc Ngoại-hồng Ngàn tia sầu nhớ vút hư không Băng qua Nguyệt-trạm về nơi ấy Là gã thi nhân đã cháy lòng. Nàng cũng thi nhân... có khác gì Mắt xanh ngàn thuở lại hồ ly. Trái tim nàng: chiếc thiên nga trắng, Đâu nỡ đành riêng để gã si! Cho nên trời Bắc-hải mây nao Mỗi Thái-bình-dương lúc sóng trào Hai ngả bao lan cùng họa nhịp Mở vòng tay đón một ngôi sao.

Sàigòn 1959
---------------------------------------------------------------------
mộng chim liền cánh

Cách nhau mười chín giờ bay Mà không liền cánh chim này được ư? Cây sầu trút mãi lá thư Nhớ thương nát cả danh từ... Hỡi ơi! Đêm đêm nhìn ảnh mơ người Đến mòn da phấn môi cười nhòa hương. Ảnh treo dần khắp bốn tường Siết vòng vây một góc giường đảo hoang. Sóng thu giợn ánh hồi quang Gối chăn bốc lửa sầu loang canh dài. Nằm đây giõi bước chân ai Cánh bưu-hoa nở dấu hài lãng du. Ba-Lê đẹp áo vàng thu Mặt trời La-Mã sương mù Luân-Đôn. Bờ Thiên-Thanh lắng hoàng hôn Đổ xuôi Bạch-Lĩnh tâm hồn tuyết băng. Hỡi ơi, cô gái tròn trăng Duyên bèo mây lại kết bằng tóc tơ! Ba năm một mối tình Thơ Núi trông mây, bến còn mơ tưởng bèo. Tình chưa nổi sóng mà xiêu Biết ai nhớ ít thương nhiều hơn ai? Muôn giòng thư, hãy nối dài Cho song hồ với trang đài liền nhau! Sẵn trăm ngàn bức thư sầu Đường kia nối cả Địa-cầu Nguyệt-cung. Hai phương sẽ hết lạnh lùng Đêm vào một giấc mơ chung với Ngày. Sá chi mười chín giờ bay Mà không liền cánh chim này tương tư!

Sàigòn 1963
---------------------------------------------------------------------
Người đi ta cũng lên đường Trông ra khói lửa mà thương phong trần. Biết bao giờ gặp cố nhân Cho ta lại được có lần cầm tay? Lời kia xin tạc dạ này Mong đừng quên, lúc đổi thay cuộc cờ. Một đi nắng đợi mưa chờ Bèo mây ai dám hững hờ lòng ai... Đường khuya nhớ buổi kề vai Đèn khuya nhớ lúc canh dài trao yêu. Rồi đây khói sớm men chiều Say bao nhiêu lại bấy nhiêu ngậm ngùi. Nước non thề cũ khôn nguôi Giống đa tình vẫn muôn đời tình si. Người ơi, ta biết tặng gì? Mượn vần thơ gửi hồn đi theo cùng! [ Sài Gòn 1963 ]
------------------------------------------------------------------
  Cành Mai Trắng Mộng 
hoi gian chap lai ca doi kim 
Mot phong muoi hai mui trung tim. 
Gio diem Giao-thua... Ai goi do? 
Mang mang tiem thuc bong Que chim. 

Goc man suong khoi nam im 
Co do mo net cuon phim Thang-ngay 
Da tu lau... Thoat gio day 
Long cang thang, chieu len day bong Que. 

Hang-Cot truong tan, song toc the 
Dang vao Yen-phu nguoc con de 
Xuoi ca Cong-Cheo sang Hang-Luoc 
Tung dau beo theo giat ben me. 

Vang theu tuong da Vua Le 
Cay quynh giao, loi di ve Cho Phien. 
Thoat thai tu truyen than tien 
Phat pho buom nho chim hien tung tang. 

Dem vuon Bach-Thao hoi hoa dang 
Cap ma dao ai gion tuyet bang? 
Chiec vuon Non Nung ngan tieng hot 
Rung theo hon da voi hon trang. 

Mua thu Ha-Noi tre mang 
Gio may cung gio Gac Dang nhieu phen 
Sanh vai nhau chon hang "len" 
Dep doi cho dat troi ghen hai nguoi. 

Xe dien Ha Dong xuong nua voi 
Mua phun men boc co xanh tuoi. 
Vung Thanh-Xuan, buoi thanh-minh ay 
Khong biet chang si hen gap ai... 

Rong len mot bong u hoai 
Oi thoi tung khuc nga dai tam tu! 
Chin giao thua, tam nam du 
Canh mai trang mong dem tru-tich xuong. 

Tin xuan lu thu nghen hoi chuong 
Le vo muoi hai not nhac cuong 
San khau lui xa vao ky uc 
Phai dan hu anh, canh man buong. 

Khoi dau mo tim can buong, 
Thoi gian ai dot tren luong than giao? 
Co do lua ay gan nao? 
Sai do son sat nhu bao nhu nung! 

[ Sai Gon 1963 ]
--------------------------------------------------------------------
   Một Phiến U Hoài 
Cắt vào tâm sự thê lương 
Mỗi đêm rằm chuốt thành gương sáng ngời. 
Mặc ai gió lặng mây lười 
Trăng tròn ta gửi cho người tròn trăng. 

Bốn năm qua rồi đó chăng? 
Nàng soi vẫn thấy đêm vằng vặc xưa. 
Mắt xanh in bóng thuyền mơ 
Tóc hoa vàng đọng vần thơ gieo vàng. 

Trăng mười lăm gửi đều sang 
Tuổi mười lăm cũng mê nàng không đi. 
Biển Đông con nước dậy thì 
Lại tròn thêm một chu kỳ tối nay. 

Chim thần, hãy ngậm gương bay! 
Và sao Bắc đẩu, chuyền tay về Đoài! 
Theo gương hồn bướm lạc loài; 
Hoa soi bóng, gợn u hoài đến đâu! 

[ Sài Gòn 1964 ]
------------------------------------------------------------------   
 

No comments:

Post a Comment