Powered By Blogger

Ta Đợi Em Từ Ba Mươi Năm ( Trang 2 )

Thơ Say 1 yêu mà chẳng biết 2 hờn giỗi 3 tối tân hôn 4 bức khăn mừng cưới 5 động phòng hoa chúc 6 đời còn chi 7 chợ chiều 8 tạm ghé thuyền 9 tình si 10 u tình 11 chậm quá rồi 12 cánh buồm trắng 13 vườn tâm sự 14 bạc tình 15 quên 16 say đi em
Mây
---------------------------------------------------------------------------------------------------
Giang Nam Người Cũ
Ai phụ tình ai lỗi tóc tơ Đèn khuya truyện cũ hận dâng mờ Giang Nam mực động sầu trên giấy Chữ đảo điên rồi thánh thót mơ Ý tóc niềm da lượm kiếp nào Đọng về mây tuyết nửa chiêm bao Đông A bừng thắm môi hàm tiếu Trăng phới hài ngân liễu vướn cao Sương bay giải áo mướt rờn nhung Sao ánh xiêm thêu ngọc rủ chùng Thưa thớt không gian chìm tiếng nói Âm thanh huyền hoặc thoáng mờ rung Tình qua giọng suối ngợ tai phàm Nhạc thấp cung Hồ mộng phớt lam Hơi gió xa khơi lời nhỏ nhẹ: Em nghìn thu cũ gái Giang Nam Bừng thức tiền thân choàng cảm giác Ai nghìn thu cũ gái Giang Nam? Ta nhớ rồi, - Em, hồn lẫn xác Em, nghìn thu cũ gái Giang Nam! Cô hàng xóm nhỏ chớm si mê Trầm lạnh Tây Sương lỡ dở thề Kiếp trước đời sau tình vẫn một Thời gian xuôi gởi tiếc thương về U uất không tan nẻo dạ đài Hồn trinh phiêu giạt lánh phàm thai Sắc hương lơ lửng trôi dằng dặc Kết nhớ dồn yêu vọng tới ai Ai đó là ta một kiếp nào Trầm luân hồn tỉnh giữa chiêm bao Gác quan vụt cháy niềm run rẩy Xưa đã nghìn thu gửi má đào Cặp má đào xưa vừa độ chín Ôi nghìn thu cũ gái Giang Nam! Đổi xác bao lần ta lỗi hẹn Em nghìn thu vẫn gái Giang Nam.
------------------------------------------------------------------------------
Dâng Tình
Bốn trời sương lạnh Đường xanh bóng trăng Lửa đào lung lay phất phới Thi nhân ôi xin dừng bước lại Đây Hàng Châu thường mơ ước đêm Hoa Đăng Đêm Hoa Đăng đường xanh bóng trăng Đêm Hoa Đăng đèn quanh lối xóm Đây cầm ca người mộng gái xưa Kim Lăng... Hãy dừng đây chàng Say Mà điên cuồng lơi lả Đón muôn đời thanh sắc ngã trong vòng tay. Nhịp trúc buông khoan Sóng tơ dồn chậm Môi nồng tươi da mịn ấm Liễu xinh xinh thon dáng liễu cong đôi nét mày. Lũ chúng em chờ Chàng qua chín kiếp Tình giang hồ phong nhụy vẫn nguyên hương Rượu dâng nồng đây son phấn mười phương Khói lên biếc và đây hồn tứ xứ Trên cánh Nhạc đê mê Chàng hãy ngự Đàn tơ mây theo phách gỗ trầm hương Nhịp lời ca lơi lả bóng Nghê Thường Âm điệu sẽ ru Chàng say đến cuối. Lũ chúng em ca nhi Đón dâng Chàng một buổi Nỗi yêu mê cuồng dại nén từ lâu Rồi mai đây Chàng rong ruổi Thuyền buộc sông mưa Ngựa dừng trăng khuyết Tình nhân thế chua cay người lịch duyệt Niềm giang hồ tan tác lệ Giang Châu Xin bẻ thuyền quay hướng Xin giục ngựa quay đầu Về cùng chúng em Buồng xuân chờ cửa ngỏ Khóm trúc đợi xanh màu Họp cùng chúng em Có nàng tiên má hồng nâu Giúp đôi cánh biếc dâng sầu lên khơi... Hãy dừng đây Chàng Say ơi Cùng lận đận bên trời một lứa Đêm Hoa Đăng vắng Chàng thoi thóp lửa Tiếng đàn sênh rời rạc khúc Thiên Thai Hãy dừng đây sương gió lạnh bên ngoài
------------------------------------------------------------------------
Em Là Công Chúa
Bồng bềnh mun chẩy óng lưng thon Nhạc tía đền vua chuyển gót son Yểu điệu Hương Giang mềm nếp áo Trầm bay sóng mỏng vạt trăng son Công chúa - Là đây mộng ngự thuyền Bài thơ mờ tỏ nón nghiêng duyên Hàng mi ánh phới tình thanh liễu Gợn gợn giòng thu mắt ngọc tuyền Môi trĩu mùa nho ngọt ý thương Má thơm hồng hạnh kín tin hương Lòng ơi nghe đã niềm xưa động Nắng quái bờ mây gấm tịch dương Kề song nguyệt chếch ngủ chung giường Kinh Khuyết trời xa trán tuyết sương
---------------------------------------------------------------------------
Đời Vắng Em Rồi Say Với Ai
Sóng dậy đìu hiu biển dấy sầu Lênh đênh thương nhớ giạt trời Âu Thôi rồi - tay nắm tay lần cuối Chia nẻo giang hồ vĩnh biệt nhau Trai lỡ phong vân gái lỡ tình Này đêm tri ngộ xót điêu linh Niềm quê sực thức lòng quan ải Giây phút dừng chân cuộc viễn trình Tóc xõa tơ vàng nệm gối nhung Đây chiều hương ngát lả hoa dung Sóng đôi kề ngọn đèn hư ảo Mơ kiếp nào xưa đã vợ chồng Quán rượu liền đêm chuốc đắng cay Buồn mưa trăng lạnh nắng hoa gầy Nắng mưa đã trải tình nhân thế Lưu lạc sầu chung một hướng say Gặp gỡ chừng như truyện Liễu Trai Ra đi chẳng hứa một ngày mai Em ơi lửa tắt bình khô rượu Đời vắng em rồi say với ai Phương Âu mờ mịt lối quê nàng Trăng nước âm thầm vạn dặm tang Ghé bến nào đây người hải ngoại Chiều sương mặt bể có mơ màng Tuyết xuống phương nào lạnh lắm không Mà đây lòng trắng một mùa đông Tương tư nối đuốc thâu canh đợi Thoảng gió trà mi động mấy bông
Trong thi phẩm Mây, bài thơ này có tựa là Đời Vắng Em Rồi
-----------------------------------------------------------------------------
Một Phút Ngừng Say
Bấc trĩu hoa đèn nhựa úa nâu Phai say nằm khóc mộng ban đầu Bước chân song sóng vòng tay mở Giạo ấy người ơi xa lắm đâu Chớm nụ tiếc cho tình quá ngát Mà thương trời bể quá cao sâu Tiếc thương lẻn khói vào tâm trí Mưa gió tàn đêm lộng quán sầu 
----------------------------------------------------------------------------
Mười Hai Tháng Sáu
Trăng của nhà ai trăng một phương Nơi đây rượu đắng mưa đêm trường Ờ - đêm tháng sáu mười hai nhỉ Tố của Hoàng ơi hỡi nhớ thương Là thế, là thôi, là thế đó Mười năm thôi thế mộng tan tành Mười năm - trăng cũ ai nguyền ước Tố của Hoàng ơi Tố của Anh Tháng sáu mười hai - từ đấy nhé Chung đôi - từ đấy nhé lìa đôi Em xa lạ quá - đâu còn phải Tố của Hoàng xưa Tố của Tôi Men khói đêm nay sầu dựng mộ Bia đề tháng sáu ghi mười hai Tình ta ta tiếc - cuồng - ta khóc Tố của Hoàng nay Tố của Ai Tay gõ vào bia mười ngón giập Mười năm theo máu hận trào rơi Học làm Trang Tử thiêu cơ nghiệp Khúc Cổ Bồn Ca gõ hát chơi Kiều Thu hề Tố em ơi Ta đang lửa đốt tơi bời Mái Tây Hàm Ca nhịp gõ khói bay Hồ Xừ Xang Xế... bàn tay điên cuồng Kiều Thu hề trọn kiếp thương Sầu cao ngùn ngụt mấy đường tơ khô Xừ Xang Xế Xự Xang Hồ Bàn tay nhịp gõ điên rồ khói lên Kiều Thu hề Tố hỡi em Nghiêng chân rốn bể mà xem lửa bùng Xế Hồ Xang... khói mờ rung Nhịp vươn sầu tỏa năm cung ngút ngàn
----------------------------------------------------------------------------
Ngoài Ba Mươi Tuổi
Nằm say nhựa tỏa cánh xiêu xiêu Giường thấp nghe trời xuống tịch liêu Sự nghiệp nào đâu trưa nắng xế Hoa phai thề ước lá tàn yêu Ngoài ba mươi tuổi duyên còn hết Một ván cờ thua ngả bóng chiều Ai khóc đời ai trên bấc lụi Đây mùa thu sớm lửa dần thiêu
--------------------------------------------------------------------------
Bài Hát Cuồng
Xuân có sang mà hoa không tươi Ý ngát hoài chăng hề tuổi chớm ba mươi? Nằm say ngõ lạnh Buồn nghe mưa rơi Chiều xuống chênh song hề gió lên đầy trời... Ta đợi bóng hoa nào hiện? Ta lắng tin hương nào đến? Duyên kiếp gì đâu hề ta có chờ ai! Hương một sớm đã tan hề hoa đã phai... Đời họ bỏ ta hề riêng gì kẻ ấy Tình trót lầm trao hề Ta hỡi Ta ơi! Đốt lửa mà lên hề về đâu chẳng vậy Chới với hư vô hề ném xa hồn Người! A ha - đập cho nát vụn Tuôn châu òa bật lên cười Ta có là Ta chăng hề Ai chứ là Ngươi? Chậu sành tiếng đập ngàn năm cũ Họa điệu chiều nay xác rã rời Họa điệu chiều nay lòng rạn vỡ Bi thương xưa hề đột nhập hồn tan tác rơi. Ta đã say hề men chuếnh choáng Ta đã mê hề khói chơi vơi Sao chiều xuống chênh song hề còn đau thân thế? Còn tủi bình sinh hề khi gió lên đầy trời? Một giấc mơ hề dìm trong đáy chén Bẩy dây tình hề thiêu trên lửa ngời Xuân đã lại rồi ư, mùa xuân nào thế nhỉ Mà ta cũng mang mang lòng hoa úa hoa tươi? Khoáng dã hề thâm lâm - ngự viên hề u cốc Đây với đấy chắc đâu hề ý ngát không hoài thôi Mà lo lắng ngày qua xanh tóc về bạc E mộng héo thiên thu hề tuổi chín ba mươi Say gắng say lên hề lên tận độ Gắng say hề cho tỉnh nhé Ta ơi! Điên đảo Thời Gian hề linh đài vụt sáng Lẫn lộn Không Gian hề trần tâm sẽ vơi Sụp đổ bóng đêm hề năm đường cảm giác Tiềm thức bừng lên hề muôn ánh sao mai Đâu đó tà dương hề treo ngọn bấc Đâu đó cuồng phong hề reo đáy chai... Mùa chi ngày chi hề tuổi bao rồi nhỉ? Quanh chiếu rộn tang thương hề tinh anh ngoài đời Xác bỏ trống trơ hề trí vào mê loạn Say tới Vô Vi hề Ta đó Ta ơi!
-----------------------------------------------------------------------------
Mộng Đẹp
Tin mùa xô vỡ chiêm bao Liềm treo lệch bấc, trăng vào đầy song Mây Đằng vương, khói A phòng Đê mê nửa gối hàn phong, giật mình Trai thơ gái nhạc đêm quỳnh Giữa chừng vui, sáo ly đình véo von Tiêu Tương nhòa nẻo phấn son Trắng tay, ngờ lạ màu non nước Tần Canh gà vang lối dương trần Còn nghe nức nở thu phần tiếng ai Chiếu chăn sực nức hương nhài Xác con hồ điệp chưa ngoài giường thu
-----------------------------------------------------------------------------
Duyên Mùa Tận Thế
Giây khắc trầm tư loạn dáng màu Trời ơi - Hồn Cả nghẹn thương đau Thế gian đương tự tay đào huyệt Địa phủ gần kia - lửa vạc dầu. Bốn phương bể héo non nhầu Đông tan Đoài vỡ, tinh cầu ngửa nghiêng Nằm đây u uất đài thiêng Dư ba gợn đắng niềm riêng một người. Thiên lương quằn quại giữ màu tươi Thể chất còn thoi thóp nhạc trời Dạo xứ phân tranh mùa hỗn độn Biết lòng ta vẹn, nhé Xa Khơi! Lệ tuôn vòm khói châu rơi Cũng hoài như ngọc vang cười thác men Sóng chai cựa dáng hoa đèn Môi nào thuộc, mắt nào quen, ta chờ! Đợi ai về ngự sáng ngai Thơ Người bạn đầu tiên thuở bấy giờ Ước cũ: tái sinh ngày tận thế Tìm nhau cùng nối mộng ban sơ. Cánh bằng siêu thoát hư vô Sau lưng bỏ sụp cơ đồ trần gian Ngẩng lên: Nàng vẫn hồng nhan Đê mê ánh bút hương đàn chầu quanh. Chừ đây, Trái Đất vỡ tan tành Em đã về kia gặp lại anh Nụ chúm nhung đào tươi lửa bấc Thu ba nồng rượu khóe long lanh. Phù du trọn cuộc viễn hành Trăng tà treo đỏ, mây thành chắn ngang Trầm luân vụn đá phai vàng Bước ra ngoài giấc mơ màng đón nhau. Thôi mặc Thời Gian liệng Trái Sầu Gác tai ngựa hí cuốc gào đau Dang tay trở gót về Nguyên thủy Rào kín vườn xưa khép cánh lầu. Đôi ta dựng một Thiên cầu Bể xanh vĩnh viễn nương dâu đời đời Tiền sinh ôn việc đổi dời Xiết bao ngời vực... kiếp người đó ư?
------------------------------------------------------------------------
Hương Rừng
Óng ả bờ lau nguyệt thượng tuần Lòng khe sỏi vụn mát da chân Say mê vạt áo chàm sơn nữ Lội suối tìm hoa nẻo cách trần Tầng tầng rêu ẩm đá cheo leo Đồi sậy quanh co lớp lớp đèo Nhẹ gót phiêu bồng noi viễn ảnh Trăng ngàn đưa lối gió ngàn theo Mờ tỏ đâu đây hiện xóm Mường Nhà sàn e lệ nép trong sương Mùa xuân chốn ấy riêng bờ cõi Hẳn nụ tình kia vẫn khép hương Trăng nhô liềm bạc núi Thiên Thai Ta nhớ chiều xưa Vọng mỹ đài Cặp mắt là đây, tiền kiếp nhé Vành cong cong vẽ nguyệt sơ khai Xinh xinh viền gấm bảy màu phô Dưới ngực huy hoàng giợn sóng tơ Xiêm biếc thon thon đường tuyệt kỹ Áo dài buông trắng gót rung thơ Ta còn ngây ngất vẻ lâm tuyền Người đã ân cần miệng hé duyên Ngọc nõn hai hàng son bọc thắm Ta ngờ vi vút nhạc rừng lên Một xuống non xanh rối nẻo về Tóc nào mây tám ngả sơn khê Châu Lương mà có chàng ngư phủ Nhận dấu Đào Nguyên bước bước mê
--------------------------------------------------------------------------
Đêm Kỳ Bút
Nòi si, cốt nhạc, giống đa tình Vạn thuở còn say bóng nguyệt chênh Mực ngát trang thơ, dòng thạch bản Đằm tươi màu tóc Thôi Oanh Oanh Trăng sáng ngờ hoa động cách tường Câu thần phơi phới vóc băng sương Đã ai về ngự đêm kỳ bút Giải gấm phong lơi nhụy hải đường Chất mởn đào yêu, nõn ngó sen Nát tơ nhàu lụa phút trần duyên Cánh tay hằn vết son đài các Ôi đóa hồ ly?... nụ giáng tiên?... Bút tuôn phong vũ mấy vần thơ Ai đó tình si tự kiếp xưa Khiến kẻ ngàn sau nằm đọc sách Còn mơ lần nữa giấc ai mơ Ta nằm mơ lại giấc mơ cuồng "Vọng mỹ nhân hề thiên nhất phương" Gối nệm gây gây mùi dị phấn Lòng đơn nặng trĩu gái Tây Sương
------------------------------------------------------------------------
Chờ Đợi Hoài Công
Ta đợi em từ ba mươi năm Uổng hoa phong nhụy hoài trăng rằm Heo may chớm đã lên mùa gió Ngăn ngắt chiêm bao lạnh chiếu nằm Cúc tả tơi vàng mộng xác xơ Hiên sương ngõ lá vẫn trông chờ Đêm dài quạnh hé đôi song lớn Nguyệt đọng vòng tay úa giấc mơ Ngai trống vàng son lợt sắc rồi Lòng ta Hoàng Hậu chẳng về ngôi Hồ ly không hiện người không đến Chỉ ánh trăng vào khuôn cửa thôi Hiu hắt tình trai một kiếp suông Mênh mông nệm gối rét căn buồng Lệ sa bạch lạp ngàn đêm trắng Thơ vút sầu say rượu ngập cuồng Đã mấy canh khuya nụ ngát nhài Kết chưa thành mộng ý Liêu trai Lung linh nguyệt thấm vàng trang sách Đợi chẳng bừng sen nhịp gót ai Thôi thế hoài thơm tuổi dịu hiền Cánh khô mầm lụi trót hoa niên Chương đài, ca quán, ôi hồng liễu Nửa cuộc trần gian lợm yến diên. Khắp đã nghe tìm mỏi núi sông Đâu sương vó ngựa, gió mui bồng? Gió sương giờ vẫn buồng đây lạnh Em hỡi! phương nào em có không?
---------------------------------------------------------------------------
Bài Ca Ngư Phủ
Màu xanh cây lúa mờ xa cánh đồng Hoàng hôn nhuộm úa thu già trên sông. Lênh đênh trời nước bềnh bồng Thuyền trôi như lướt hư không. Vòm cao dìu dặt Chen sắc lam hồng. Ai xòe chiếc quạt mênh mông Đỏ cháy non Đoài? Vằng vặc phương Đông Chén vàng ai cất dâng mời? Ta say chén nguyệt, tình ơi Lời ca ta gửi xa vời thăm thẳm buồng thêu... Cầm ngang mái chèo Buông theo dòng lạnh Một con thuyền trong ánh tà dương. Hồn nương tiếng hát Trôi giạt về đâu Gió đưa giùm nhé qua lầu cô gái đài trang. Rằng ta vò võ yêu nàng Song hoa bằn bặt khép Nghìn dặm trong tấc gang. Hỡi người thâm khuê lụa gấm son vàng Đây, một kẻ si tình áo lá Cuồng vọng mê nàng Thao thức giữa trời cao nước cả Dạo con thuyền ngư phủ ngược xuôi trường giang, Tiền thân một giấc huy hoàng Đào nguyên còn lộng hào quang đến giờ. Hỡi người nhan sắc vô tình ấy Ta đã lòng son cháy ước mơ. Đắm say rồi nàng ôi Dừng chèo lên tiếng hát Vang lừng trăng gió phượng bay tìm đôi. Ôi, chiều nay Bức rèm nhung tơ, gác vàng xa xôi Biết có vẳng dư ba lời ca bồi hồi? Biết có gợn phong ba lòng ta gọi đôi? Cuồng ca một khúc Đắm say rồi Nàng ôi... Nàng ôi!
---------------------------------------------------------------------------
Tình Thuở Thanh Bình
Có một mùa thu đẹp chẳng ngờ Mây chiều rải lụa sớm dăng tơ Nắng thanh bình cũng vàng như bướm Hoa cũng vàng như nguyệt trẻ thơ Lòng đất bừng lên tiếp ý trời Tuổi em mười sáu, anh hai mươi Say duyên còn khép hương phong nhụy Mở một đào nguyên giữa cuộc đời Mê tình đắm đuối hơn mê nhau Chẳng nghĩ đường xa chẳng biết sầu Khúc khích chim vàng trong khóm biếc Cười ai bỡ ngỡ chiếc hôn đầu Lòng nhịp theo lòng tay nắm tay Nho đương mùa ngọt trái môi say Dưới hoa đêm ấy nồng âu yếm Đâu biết hương thề lạnh tối nay Tưởng ngâm mãi khúc Bạch đầu ca Chị nguyệt ai ngờ dối chúng ta Non nước, trời ơi! này một cuộc Bể dâu tàn nhẫn, bóng xuân qua Ôi thôi cuộc thế hết thanh bình Cái tuổi thơ ngây của chúng mình Đã hết rồi em!... và cũng hết Cả mùa thu ấy đẵm men tình Trăng hết là trăng của ái ân Mây phai màu tóc ý trung nhân Nắng tan một giấc mơ thi sĩ Hoa héo mùi hương miệng nữ thần Nghe chớm hơi may lạnh bốn trời Nhớ nhung mùa cũ tiếc ngày vui - Em Kiều Thu ạ! mười năm cách Lòng gã Hoàng Lang vẫn ngậm ngùi
-----------------------------------------------------------------------
Tờ Hoa
Một mảnh hồng tiên trĩu ngón tay Hương mùa xuân mất ngậm ngùi bay Xa xôi mái tóc thơm màu mực Dáng chữ thanh tao gợi nét mày Em vẫn Kiều Thu tròn tuổi nguyệt Trần ai nào lấm được thơ ngây Trán nghiêng tâm sự môi còn mím Như thuở ban đầu mộng chớm xây Viết gửi cho ta niềm tưởng nhớ Hồn phong ân ái bức thư này. Em ơi! thăm thẳm mười năm cách Gặp lại nhau rồi, em có hay? Trong một[1] thời gian, chừng đã thấu Tờ hoa linh động sắc hây hây.
Trong thi phẩm Rừng Phong, chữ một trong câu này in là mộ: Trong mộ thời gian, chừng đã thấu Bản do thân hữu và cựu môn sinh tái bản năm 1985 tại quốc ngoại thì chú "Theo một số thân hữu và một số vị am hiểu thơ V.H.C, câu này vốn là: 'Trong mộ thời gian...'."
------------------------------------------------------------------------
Bài Ca Hoài Tố
Mùa đã sắp thu rồi, trăng ướt sương Nến lụi chiêm bao, nằm xa nhớ thương Hơi tiếng xưa, còn gió thơm canh trường Em Kiều Thu giờ, lầu ai phấn hương? Ôi tóc xõa buông mây - trầm[1], tuổi nguyệt tròn gương Mỏi mắt tương tư hoài, riêng đầu sông Tương. Máu rụng cánh hoa lề phố cũ Tan tác thuở ân tình chớm nụ. Trăng xế lan can - ồ, vai kề yêu đương Nửa giấc cô miên - này, bóng hoa động tường! Một phen tan vỡ miếu đường Ôi mây mùa thu, nguyệt mùa thu Dĩ vãng sầu cao vời vợi Tháng sáu mười hai rồi, em hỡi Kiều Thu! Ta đốt tâm hương mà phương trời gọi em Hồn phách khuya nay chừng gối chăn êm đềm Có gợn cảm thông nào, làn da tuyết trinh Nơi vết hôn xưa, từng cháy men đa tình? Trăng sầu rung sáng rèm the Một chút kỳ hương ta gửi đó. Hồn ta đã tan vào hơi gió Quanh quất mình em rồi, hồn em có nghe? Mười năm rụng ước phai thề Ôi hoa đầu tiên, mộng đầu tiên! Lòng ấy sông bồi núi lở Tháng sáu mười hai rồi, em nhớ hay quên? Chớm thu ngày bước sang thuyền Lại đã mười hai tháng sáu Nghe mờ hận cũ hoa sen Ngút ánh trăng phơi ngoài giậu. Bốn hiên khuya tà nguyệt bạch lên sương Chiếc áo năm qua - hừ, buổi mai tựu trường Vạt mỏng manh the - này, ta quỳ dưới chân Đôi gót san hô còn vắng tin bụi trần. Tuổi thiêng rụng cánh thiên thần Ôi thôi - còn chi? em là ai? Giọt lệ chiều nay đẫm máu Gọi hồn em ngày-chưa-tháng-sáu mười-hai Ta đã mất em rồi, Kiều Thu ngày xưa Hào quang đã phai rồi, tóc mun dòng thơ Đã hết tìm em, dù chỉ tìm trong mơ Thuở trước tinh anh mà thể phách bây giờ! Hãy tự hủy đêm nay vào dĩ vãng Xuất thần[2] cho tận nhập với hư vô Lòng hết trần gian, đời thôi năm tháng Ôi Kiều Thu! Hồn em cũ ngây thơ! Ta sẽ[3] gặp chính-em-mùa-thệ-ước Con đường Tận Thế trăng lu Vì ta vẫn là ta-thuở-trước Kiều Thu ơi hỡi Kiều Thu!
Ghi chú: Trong thi phẩm Rừng Phong [1] chữ trầm nguyên là chữ rằm Ôi tóc xõa buông mây, rằm tuổi nguyệt tròn gương [2] hai chữ xuất thần nguyên là tan tành Tan tành cho tận nhập với hư vô [3] chữ sẽ nguyên là chữ quyết Ta quyết gặp chính-em-mùa-thệ-ước
-----------------------------------------------------------------------------
Nhớ Cố Nhân
Khanh của Hoàng ơi lửa bốn phương Khói lên ngùn ngụt chén tha hương Nghe vang sóng rượu niềm ly tán Trạnh xót nòi thơ buổi nhiễu nhương Biết có đêm nào trăng Thủy Tạ Ngâm cùng ai nữa kịch Anh Nương Dệt khôn thành mộng tơ tầm rối Mây cách non Vu nhớ lạ thường Mây cách non Vu nhớ lạ thường Chiêm bao lẩn quất bướm mê đường Tình si hận đã mành ngưng máu Người ngọc hoa chưa bóng gợn tường Mấy thuở còn thơm trang Dị Sử Muôn đời vẫn đẹp gái Tây Sương Cố đô một buổi lầm chinh chiến Vầng nguyệt chia hai vạn dặm trường Vầng nguyệt chia hai vạn dặm trường Đêm sầu lữ quán tóc pha sương Xanh xanh cỏ ngút bao hàng lệ Bằn bặt hoa chìm nửa phiến gương Liễu biếc loi thoi bờ rủ oán Sen vàng lững đững gót bay hương Chờ nhau chẳng gặp nhau trong mộng Vẳng tiếng gà lên chợt nhớ thương Vẳng tiếng gà lên chợt nhớ thương Dòng châu hoen gối đẫm canh trường Theo màu ngọc rỏ ghê màu tuyết Đè chữ "tư" nằm lạnh chữ "tương" Cả một mùa say duyên nghệ thuật Nửa năm trời lỡ hẹn yêu đương Bèo đây hoa đấy dù trôi giạt Hai ngả quỳ tâm vẫn hướng dương Hai ngả quỳ tâm vẫn hướng dương Kẻ đầu sông kẻ cuối sông Tương Kìa mây kìa sóng lòng xa gửi Này kịch này thơ nợ trót vương Tiên dịch còn thơm lời ký chú Thần giao chẳng lẽ thuyết hoang đường Trang thơ đọc lại bài trao ý Vần dậy men nồng nhạc chuyển hương Vần dậy men nồng nhạc chuyển hương Nét thon mềm gợi vóc băng sương Hôn nhòe cặp má hoa bên cửa Ghì hẫng đôi tay nguyệt trước giường Tỉnh, bẽ bàng duyên, vò nát mộng Nằm, điên cuồng nhớ, đập tan gương Đêm nào, Khanh nhỉ! tình ta mới Hà Nội đèn treo đỏ phố phường Hà Nội đèn treo đỏ phố phường Sóng hồ trăng giãi bập bềnh sương Một trời thu ngủ men hoàng cúc Đôi bạn tình say mộng viễn phương Kìa ý đàn trao mười nẻo gió Đây lòng hoa mở bốn mùa hương Ôi thôi, khoảnh khắc dâu thành bể Gươm báu rùa thiêng cũng đoạn trường Gươm báu rùa thiêng cũng đoạn trường Nhớ nơi kỳ ngộ hứng thê lương Sao nằm quạnh quẽ mờ sông Hán Sầu chất bao la hẹp điệu Đường Lòng nghệ sĩ mơ tình tuyệt mỹ Cây Hàm-dương cách khói Tiêu Tương Chia tay đằng đẵng năm già nửa Một trái tim mềm trĩu nhớ thương Một trái tim mềm trĩu nhớ thương Ngờ đâu tan tác cánh uyên ương Kiếp phiêu bồng ấy đời thi bá Nẻo định tình kia bụi chiến trường Sông thẳm non cao hồn Thục đế Mây gầy mưa quạnh giấc Tương vương Ai đi chốn cũ giùm ta nhắn Rằng kẻ vào Ngô nhớ Lạc Dương Rằng kẻ vào Ngô nhớ Lạc Dương Lòng băng chẳng thẹn với đài gương Ngâm câu chiết liễu còn sa lệ Ngược nẻo tiền thân ướm hỏi đường Khói ngút ba canh hồn bướm lẩn Tơ chia mười mối ruột tầm vương Đèn hoa chợt thắm môi hàm tiếu Khanh đã về trong lửa Túy hương
Câu đầu của bài thơ này là câu cuối của bài Hợp Tan, và ngược lại, câu cuối của bài thơ này lại là câu đầu của bài Hợp Tan.
---------------------------------------------------------------------------
Hợp Tan
Khanh đã về trong lửa Túy hương Khóe thu lộng gió tóc cài sương Màu nhung vai áo càng mơn mởn Gợn ánh hồng lên cặp má thương Hỡi ơi! từng sợi nguyệt mong manh Nhịp bước hài thêu kẻ dạ hành Đã khiến ta ngờ trong giấc mộng Trầm bay nhạc tỏa gót Thôi Oanh Đèn khuya mờ mịt khói tiền thân Chợt tỏ tường soi mặt cố nhân Lòng gã tình si hoa lại ngát Đời thơ lại biết có mùa xuân Quãng vắng đêm trường - tâm sự ai Màu sương gió đã mách ta rồi... Tìm nhau để phút giây hoài cảm Dưới nguyệt mơ về thuở sánh đôi Trăng xế hoa lê ngả trước đèn Hoa đèn trên bấc não nùng ghen Chừ đây cốc rượu ân tình cũ Đượm biệt ly càng dậy ngát men Phải chăng từ độ ấy quan san Trời Đất cùng nhau nỗi hợp tan Nhưng chỉ mình ta phai áo lục Còn Khanh sau trước vẫn hồng nhan Mái vẫn bồng bênh tóc óng mây Ngọc chưa mờ vẻ trán thơ ngây Miệng anh đào vẫn mùa đương chín Măng vẫn thon ngà búp ngón tay Lớp lớp tình ta đã sóng xiêu Mắt Khanh càng đắm đuối bao nhiêu Lặng nhìn nhau trọn đêm gần gũi Không nói mà tâm sự rất nhiều Trống đổi canh hoài, rụng hết sao Chân mây dần nhuộm nắng hoe đào Một đêm, từ mấy năm chờ đợi Sắp ngả màu trong dĩ vãng nào - Em ơi! viện sách với lầu trang Đâu nữa? mà ta cũng vội vàng Cho uổng hoa rơi, hoài lá rụng Ngẩn ngơ đầu cuối bến Tương giang Hoa lênh đênh trôi về cuối sông Đầu sông lá giạt kiếp phiêu bồng Đôi ta mấy thuở từng trôi giạt Sao chẳng vì hoa lá ngại ngùng Em nỡ cho đành dứt áo đi Ôi thôi, Trời Đất lại phân kỳ Trông theo mây dựng sầu quan tái Khoảnh khắc lòng ta chợt "nữ nhi" Tuyết phủ đêm nay một góc giường Nằm nghe quanh chiếu rộn tang thương Ta say gọi ngã vầng trăng huyết - Khanh của Hoàng ơi! lửa bốn phương...
Câu đầu của bài thơ này là câu cuối của bài Nhớ Cố Nhân, và ngược lại, câu cuối của bài thơ này lại là câu đầu của bài Nhớ Cố Nhân.
---------------------------------------------------------------------------
Thiên Đường Lại Mở
Vườn tưởng trọn mùa hoang phế Còn thơm một nụ quỳnh hoa Lịch tưởng trọn dòng hoen lệ Còn tươi một ánh dương hòa Chừ đây xuân thắm lòng tang Dưới gót chân em bừng nở Từ nay đời ấm từng trang Dưới búp tay em lần giở Em ơi một sớm trao tình Đã nhẹ sầu thương nửa kiếp Thuyền Thơ buộc khóe thu xinh Kìa xứ hoa nồng bướm đẹp Ánh trăng hiền hậu bao nhiêu Ngọc sáng mười phương tinh tú Là đây bờ cõi Tình Yêu Này cặp môi đào hé nụ Lòng em còn ngát hương duyên Đỏ thắm như lòng Trái Đất Tình ta còn mới y nguyên Như buổi Thiên Đường chưa mất Lắng nghe em niềm mong nhớ Dâng ngời sóng mắt đê mê Em ạ Thiên Đường lại mở Chờ ta chắp cánh bay về
--------------------------------------------------
Ghi chú:  trong bản do thân hữu và cựu môn sinh tái bản năm 1985 tại quốc
    ngoại, bài thơ này có đến 8 đoạn (thay vì 6 như trên).  Hai đoạn "dôi" ra
    là đoạn 3 và 4, được lập lại ở đoạn 5 và 7, nên chúng tôi ngờ rằng là do "lỗi
    nhà in".  Vì vậy, ở trên, chúng tôi đã giữ lại theo nguyên thể trong thi phẩm
    Rừng Phong, lấy các đoạn 1, 2, 5, 6, 7, 8 mà thôi, cũng như theo đúng chính
    tả và chấm câu của các đoạn này. Tuy nhiên, vì chỉ là "ngờ", nên chúng tôi
    ghi lại toàn bài thơ 8 đoạn như dưới đây.

            Thiên Đường Lại Mở

            Vườn tưởng trọn mùa hoang phế
            Còn thơm một nụ quỳnh hoa
            Lịch tưởng trọn dòng hoen lệ
            Còn tươi một ánh dương hòa

            Chừ đây xuân thắm lòng tang
            Dưới gót chân em bừng nở
            Từ nay đời ấm từng trang
            Dưới búp tay em lần giở

            Em ơi! một sớm trao tình
            Đã nhẹ sầu thương nửa kiếp
            Thuyền thơ buộc khóe thu xinh
            Kìa xứ hoa nồng bướm đẹp

            Lòng em còn ngát hương duyên
            Đỏ thắm như lòng trái Đất
            Tình ta còn mới y nguyên
            Như buổi thiên đường chưa mất

            Em ơi một sớm trao tình
            Đã nhẹ sầu thương nửa kiếp
            Thuyền Thơ buộc khóe thu xinh
            Kìa xứ hoa nồng bướm đẹp

            Ánh trăng hiền hậu bao nhiêu
            Ngọc sáng mười phương tinh tú
            Là đây bờ cõi Tình Yêu
            Này cặp môi đào hé nụ

            Lòng em còn ngát hương duyên
            Đỏ thắm như lòng Trái Đất
            Tình ta còn mới y nguyên
            Như buổi Thiên Đường chưa mất

            Lắng nghe em niềm mong nhớ
            Dâng ngời sóng mắt đê mê
            Em ạ Thiên Đường lại mở
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 

No comments:

Post a Comment