|
Đà Giang
Cắm thuyền sông lạ một đêm thơ
Trăng thượng tuần cao sáng ngập bờ
Đâu đó Tầm Dương sầu lắng đợi
Nghe hồn ly phụ khóc trên tơ
Có lẽ ngàn xưa là đáy sông
Đêm đêm giọt lệ gái xa chồng
Đè theo đôi tiếng tỳ hư ảo
Dâng tới thuyền ai ngủ bến không
Chén đã vơi mà ngập gió sương
Men càng ngây ngất ý Tầm Dương
Gót sen kỹ nữ đâu bên gối
Tìm ái ân xưa dễ lạc đường
Cánh rượu thu gần vạn dặm khơi
Nẻo say hư thực bóng muôn đời
Ai đem xáo trộn sầu kim cổ
Trăng nước Đà Giang mộng Liễu Trai
|
--------------------------------------------------------------
|
Lý Tưởng
Chàng họa sĩ hôm nay vừa ném bút
Bởi vì Mơ và Thực chẳng đi đôi
Nét hư huyền thấp thoáng ở hồn thôi
Tài non kém chẳng đem vào lụa được
Đâu hẳn tội tình chi sơn với thuốc
Lụa trắng tinh vải mượt kém gì tơ
Bút trung thành ngoan ngoãn dưới tay đưa
Lỗi riêng ở ngón tay trần vụng quá
Nhạc sĩ với thi nhân đều thế cả
Dứt hết dây vò nát mấy mươi trang
Xấu xa trong vần điệu ý huy hoàng
Sai lạc nữa lúc phổ vào cung bậc
Hồ Sế tiếng tơ lời thơ trong đục
Dẫu êm đềm nhưng chửa thoát phàm thai
Thanh âm còn mang nặng những trần ai
Nhắc sao đúng Toàn Hương và Tận Mỹ
Ôi tài mọn si lang buồn lắm nhỉ
Tình vô biên dành chứa một giai nhân
Mộng yêu đương ấp ủ quá siêu trần
Cánh vĩ đại vướng trong lồng Thực Tế
Hãy trộn lẫn trong men ngàn giọt lệ
Thi nhân ơi họa sĩ hỡi cầm gia
Để nỗi u buồn thầm kín bao la
Lắng trong cốc với chàng si dại dột
Bẻ cho nát phím đàn quăng cán bút
Sé cho tan nào giấy lụa nào tơ
Đừng ép duyên ngọc trắng với bùn nhơ
Thân gió bụi trả về cho gió bụi
Hồn nghệ sĩ vốn từ xưa nông nổi
Yêu thiết tha nhưng chẳng chịu thầm yêu
Kiếm hoài công bày giải ý cao siêu
Bằng gỗ lụa trơ trơ bằng thép dắn
Xin dốc hết nồng cay cho đến cặn
Uống cho mê và uống nữa cho điên
Rồi dang tay theo chậm gót nàng Men
Về tắm ở suối Mơ nguồn Tuyệt Đối
Đàn với bút tài sơ không chép nổi
Những cao xa để mộng chẳng nên hình
Hãy còn Men người vợ góa Lưu Linh
Đưa lối những chàng say về lý tưởng
|
------------------------------------------------
Chén Rượu Đôi Đường
Đáy sông chìm tiếng sóng
Lời gió ngủ trên cao
Quanh thuyền ngơ ngác bầy sao
Nàng Trăng còn mải xứ nào xe duyên
Nhưng đêm nay dịu quá
Không trăng có hề chi
Say sưa tràn miệng cốc
Cùng nâng hãy uống đi
Trùng lai đâu dễ hẹn kỳ
Đò ngang một chuyến chắc gì mai sau
Tối nay còn họp mặt
Ngày mai đã cách xa
Vàng xanh thay sắc cỏ
Tươi úa đổi màu hoa
Đường trần muôn vạn ngã ba
Nhớ nhung muốn gặp biết là có nên
Giờ đây chia đôi ngả
Sông nước càng tiêu sơ
Hồn men cay như quế
Hồn men đắng như mơ
Đắng cay này chén tiễn đưa
Uống đi uống để say sưa ngập lòng
Cạn đi và lại cạn
Say rồi gắng thêm say
Bao nhiêu mơ mà đắng
Bao nhiêu quế mà cay
Đắng cay trút xuống bàn tay
Nắm tay lần trót thuyền quay mũi rồi
Thuyền anh đi thôi nhé
Xa nhau dần xa nhau
Tôi về trên lưng rượu
Đến đâu thì đến đâu
Có ai say để quên sầu
Lòng ta lảo đảo càng sâu vết buồn
-------------------------------------------------------------------------
|
Quên
Đã hẹn với em rồi không tưởng tiếc
Quãng đời xưa không than khóc gì đâu
Hãy buông lại gần đây làn tóc biếc
Sát gần đây gần nữa cặp môi nâu
Đêm nay lạnh tìm em trên gác tối
Trong tay em dâng cả tháng năm thừa
Có lẽ đâu tâm linh còn chọn lối
Để đi về cay đắng những thu xưa
Trên nẻo ấy tơi bời em đã biết
Những tình phai duyên úa mộng tan tành
Trên nẻo ấy sẽ từ muôn đáy huyệt
Ái ân xưa vùng dậy níu chân anh
Không em ạ không còn can đảm nữa
Không nguồn yêu suối lệ cũng khô rồi
Em hãy đốt giùm anh trong mắt lửa
Chút ưu tư còn sót ở đôi môi
Hãy buông lại gần đây làn tóc rối
Sát gần đây gần nữa cặp môi điên
Rồi em sẽ dìu anh trên cánh khói
Đưa hồn say về tận cuối trời quên
|
--------------------------------------------
Phương Xa
Nhổ neo rồi thuyền ơi xin mặc sóng
Xô về Đông hay giạt tới phương Đoài
Xa mặt đất giữa vô cùng cao rộng
Lòng cô đơn cay đắng họa dần vơi
Lũ chúng ta lạc loài dăm bẩy đứa
Bị quê hương ruồng bỏ giống nòi khinh
Bể vô tận xá gì phương hướng nữa
Thuyền ơi thuyền theo gió hãy lênh đênh
Lũ chúng ta đầu thai lầm thế kỷ
Một đôi người u uất nỗi chơ vơ
Đời kiêu bạc không dung hồn giản dị
Thuyền ơi thuyền xin ghé bến hoang sơ
Men đã ngấm bọn ta chờ nắng tắt
Treo buồm cao cùng cao tiếng hồ khoan
Gió đã nổi nhịp trăng chiều hiu hắt
Thuyền ơi thuyền theo gió hãy cho ngoan
--------------------------------------------------
|
Dịu Nhẹ
Gợn trắng ngàn mai thoảng dáng xuân
Màu trinh e lệ gió ân cần
Mươi bông cúc nõn chờ tay với
Một chút hoa đào vương gót chân
Thuyền nhỏ sông lam yểu điệu về
Cỏ chen màu liễu biếc chân đê
Tình xuân ai chở đầy khoang ấy
Hương sắc thanh bình ngập lối quê
Nắng nhẹ mây hờ sương hơi hơi
Sương thưa nắng mỏng nhạc khoan lời
Dây đàn chầm chậm hôn trên phím
Muôn vạn cung Hồ lả lướt rơi
Khói dịu hương êm tản mác đầy
Tơ chùng điệu thấp bốn phương say
Mùa xuân lẳng lặng về không tiếng
Duyên khép tình e ngậm dấu giầy
Là ánh trăng non chớm độ rằm
Xuân là duyên nụ tuổi mười lăm
Mến thương không ngỏ chàng như thiếp
Hồn khóa then trinh lặng nhớ thầm
Tìm chi nao nức giữa mùa tươi
Xuân chẳng đàn cao ở phím đời
Rượu ngọt men hiền say chút ít
Chàng Lưu đừng ngại thiếu Mai Khôi
|
------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Mùa Thu Đã Về
Thu về mảnh dẻ bước chân êm
Mong manh sương thoáng mờ y xiêm
Gió thơm dẹp lối xôn xao lá
Rung hoa làm gợn nguồn trăng đêm
Phơi phới lâng lâng đôi gót nhỏ
Xa lạ như muôn đời thượng cổ
Hoang đường như một giấc chiêm bao
Không nơi đâu ngăn cấm được Thu vào
Cho đến tận thâm khuê còn trống ngỏ
Chân vô ảnh biết chi là cổng ngõ
Gót sen êm dìu dịu bước như ru
Lời suối êm nhè nhẹ cất như ru
Gọi trao buồn thoáng sầu vô cớ
Không thi sĩ cũng nghe lòng rộng mở
Trái tim nào then khóa với nàng Thu
Muôn dây đa cảm đều xao xuyến
Áo mỏng chân êm nàng đã đến
Chiếc đề cung vừa nhẹ lướt trên tơ
Ai rằng Thu khơi nguồn tiêu sơ
Ta rằng Thu gây mầm tình mơ
Chính tay Thu gieo rắc mến thương hờ
Bởi nàng Thu là chị của nàng Thơ
----------------------------------------------------------------------------------------------------------
|
Yêu Mà Chẳng Biết
Lâu rồi không nhớ bao nhiêu năm
Từ độ trông nhau hết lạ lùng
Từ hôm bên nhau thôi ngượng ngùng
Từ buổi xa nhau mà nhớ nhung
Em đã nao lòng anh mê man
Đuôi mắt đầu môi tình chứa chan
Đêm thường mơ đêm ngày đợi ngày
Nhưng không hề nói cho nhau hay
Đôi bên cùng kiêu kỳ như nhau
E dè như nhau nên nghi ngờ
Không ai cho ai lời yêu đầu
Anh làm vô tình em ngây thơ
Kín tiếng nhưng lòng riêng xôn xao
Ai thấy phong ba nơi bể hồn
Đâu hễ tim rung là tình trao
Đâu cứ xuân tươi vì hoa đào
Nhưng ngày theo ngày đêm sang đêm
Tháng năm dìu dịu trôi mơ màng
Tơ buộc sát hơn và liền thêm
Khăng khít ai chia chàng với nàng
Một bên thi sĩ bên đa tình
Đôi tim đóng then mà hớ hênh
Cả hai sôi nổi lại si tình
Đôi hồn kín bưng mà trống trênh
Gần nhau làm dáng với làm duyên
Nhưng tuy say mê còn dối lòng
Giấu cả đêm thu lừa trăng trong
Có ai yêu đương không thề nguyền
Cùng nín đau buồn khi chia phôi
Bình thản như quen vì chuyến đò
Bao phen thổn thức ngừng trên môi
Có ai yêu đương không hẹn hò
Gặp nhau cười thoáng rồi quay đi
Mừng tủi chan chan mà hững hờ
Bao phen giọt lệ ngừng trong mi
Có ai yêu đương không đợi chờ
Nắng ngả còn chưa tin là chiều
Lá đổ còn chưa là mùa thu!
Còn đợi trời phai chờ sương mù
Cãi lòng lưu luyến chưa là yêu
Mến kín thương thầm em với anh
Không hay yêu nhau từ bao giờ
Chập chờn bến thực hay nguồn mơ
Hay chính bâng khuâng là ái tình
Yêu là còn nghi lòng người yêu
Đến cả chưa tin mình đương yêu
Hương tình - ôi dịu nhẹ bao nhiêu
|
No comments:
Post a Comment