Powered By Blogger

Sunday 7 July 2013

Thơ Say

 

Hờn Giỗi 

 Tối qua em ngồi học

Lơ đãng nhìn đi đâu

Dưới đèn anh thoáng nhận

 Nét mặt em rầu rầu

 - Em buồn? anh gặng hỏi

Mấy lần em chẳng nói

Rồi anh không biết vì sao

 Đẩy ghế đứng lên em giận giỗi

 Rũ tung làn tóc rún đôi vai

 Em vùng vằng

Ôm sách vở

Sang phòng bên

 Không học nữa

 Không cho ai vào nữa

 Cũng không thèm nghe nữa

Lời thiết tha anh van gọi mái ngoài

Nhưng anh nghe thổn thức

Em khóc trên gối thêu

Nhưng anh nghe tấm tức

 Em giận hờn bao nhiêu

 Em khóc làm sao mà dỗ được

 Nhưng anh còn biết làm sao

 Gọi em em nhất định

Không mở khóa cho vào

 Từng giây từng phút lòng anh càng bối rối nao nao

 Anh vẫn nghe tiếng khóc

Trong vạt áo len hồng

 Anh vẫn nghe tiếng nấc

 Dồn dập trên gối nhung

Sao em khóc vì đâu hờn tủi

Em buồn có phải lỗi anh không

Hỏi em em chẳng nói

 Mặc anh xô cửa phòng

Ngoài hiên vắng gió đưa vàng rụng đến

Ngọn tường vi xuống mãi chiếc liềm cong

 Đêm gần khuya sương đổ

 Anh thấy ướt vai áo Anh thấy lạnh trong lòng --------------------------------------------------------------------------------

Tối Tân Hôn 

 Do dự mãi đêm nay rời xứ Mộng

 Ta chiều em bỏ cánh lại cung trăng

Lén bước xuống thuyền mây chờ cửa động

Vội vàng đi quên biệt giã cô Hằng

 Gió đêm lồng lộng thổi

Thuyền mây vùn vụt trôi

 Đang bâng khuâng điện biếc đã xa rồi

 Giữa lúc tỏa muôn hương đàn sáo nổi

Ngực sát ngực môi kề môi

Nàng cùng ta nhìn nhau cùng chẳng nói

Ôm vai nhau cùng lắng tiếng xa xôi

 Nguyệt chẳng phải tỳ không càng không cầm với sắt

Tai dẫu quen mà lạ tiếng tre

 Cung Sế lẫn cung Hồ dìu dặt

 Mình tơ réo rắt

 Hồn trúc đê mê

Những thanh âm nhạc điệu chửa từng nghe

Như đưa vẳng tự vô cùng xanh ngắt

 Đầy nhớ thương tha thiết gọi ta về

Gió bỗng đổi chiều trên táp xuống

Nặng chĩu hai vai nàng cố gượng

Thắt vòng tay ghì riết lưng ta

 Những luồng run chạy khắp thịt da ngà

Run vì sợ hay vì ngây ngất

 Ta chẳng biết nhưng rời tay chóng mặt

Toàn thân lạnh ngắt

Thuyền chìm sâu sâu mãi bể Hư Vô

 Mà hương ngát đâu đây còn phảng phất

 Mà bên tai đàn sáo vẫn mơ hồ

 Ngửa trông lên cung Quế tít mù xa

 Dần dần khuất

 Dưới chân ta

 Thuyền mây sóng lật

Không gian vừa sụp đổ chung quanh

 Một trời đêm siêu rụng tan tành

 Dư hưởng yếu từng giây

Dư hương dần loãng nhạt

Trong tay níu đôi thân liền sát

 Nhè nhẹ rơi vào lớp sóng khinh thanh

 Sao lìa ngôi phương hướng ngã bên mình

Cơn lốc nổi

 Đờn tiên thôi gọi

 Âm thầm xa bặt tiếng tiêu

 Nhưng mê man say uống miệng người yêu

Ta cũng như nàng

 Cảnh mộng chốn Bồng Lai đâu nhớ tới

 Hai xác thịt lẫn vào nhau mê mải

Chút thơ ngây còn lại cũng vừa chôn

 Khi tỉnh dậy bùn nhơ nơi hạ giới

 Đã dâng lên ngập quá nửa linh hồn --------------------------------------------------------------------------------

 Bức Khăn Mừng Cưới


 Giờ đây phu trạm vừa đem 

Bức thư anh gửi mừng em lấy chồng 

Lá thư phấn đượm hương nồng 

Kèm theo một bức khăn hồng anh cho 

Nên quen vì một chuyến đò 

Anh ơi bèo nước hẹn hò chi đâu 

Kẻ xuôi người ngược bấy lâu 

Hàng năm một buổi thấy nhau họa là 

Tình thân sao khác người ta 

Không ai thề thốt sao mà nhớ mong 

Chia tay dù mấy năm ròng 

Xa xôi đâu dám nhạt lòng mến tin 

Ấu thơ buổi ấy đầu tiên 

Trọn đời chưa dễ ai quên được nào 

Từ xưa muốn ngỏ mà sao 

Bâng khuâng chẳng biết rằng trao gửi gì 

Đến nay gần lúc vu quy 

Gối chăn sắm sửa mang đi theo chồng 

Nhận thư ướm bức khăn hồng

 Em buồn với cả tấm lòng anh ơi

 --------------------------------------------------------------------------------

 Tiểu Đăng Khoa 

 Từ đi muôn dặm sầu chơ vơ

Phương Nam chân bướm hằng theo mơ

Bá cổ hôm nay mặt nhìn mặt

 Ai xa ta đợi cho nghe thơ

Đêm đêm hề gió lạnh

Nhớ nhung ai hề mong chắp cánh

Mưa khuya chén rượu say cô đơn

Lòng vấn vương hoài mưa chẳng tạnh

Mưa đã tạnh hề nay trăng sáng

Tay lại cầm tay hề vui xiết bao

 Ánh biếc tràn lan đâu đây mây hề quang đãng

Mừng lại mừng thêm người bốn phương

Xênh xang áo gấm về quê hương

Sắt cầm thỏa nguyện vui cao đường

Chút mong đừng phụ duyên văn chương

Trăm thương dù muôn thương,

Chớ như ai an phận hề quên phong sương

Dặm liễu dừng cương

Phút giây hề tráng sĩ

Cố nhân gọi có lời tri kỷ

Riêng tặng xin đừng khoe tân nương

 --------------------------------------------------------------------------------

 Động Phòng Hoa Chúc

 Lìa cõi Mộng giong thuyền qua bến Tục

Đoái hoài chi băng tuyết sẽ vùi chôn

Em khao khát dìu Anh tìm hạnh phúc

 Ở men nồng chăn ấm tối tân hôn

Đuốc hoa tỏ xiêm y càng rực rỡ

Khói trầm dâng son phấn ngát lây hương

 Da thịt cháy nhưng còn hơi bỡ ngỡ

 Nấp sau rèm tơ lụa mỏng hơn sương

Vàng di gót đầy tay châu với ngọc

Cổ long lanh lòa chói những kim cương

Nhưng đã biến trên màu nâu mái tóc

Vòng linh quang phơn phớt của thiên đường

Rượu hợp cẩn đem theo từ nguyệt điện

Mấy vò thơm chuốc mãi tận sông Ngân

 Nhưng đến lúc kề môi trên miệng chén

 Chỉ than ôi nồng cháy những men trần

 Kìa nệm gối đương chờ ta xô lệch

Thầm bên tai nhắc gọi phút điên say

Và đương rụng giữa luồng trăng chênh chếch

Cánh hoa tàn sau chót của thơ ngây

Thôi hết nhé thỏa đi niềm rạo rực

Từ cung Trăng rơi ngã xuống trần gian

Ta sắp uống bùn nhơ và Sự Thực

Sẽ mai đây dầy séo Giấc Mơ tàn --------------------------------------------------------------------------------

 Đời Còn Chi 

 Cha mẹ khuất đi lạnh hương khói 

Một chị một em sầu má hồng 

 Khuya sớm cô đơn giọt lệ tủi 

 Ấu thơ đã trêu gì Hóa Công 

Thân còn nhờ vả nói chi phận 

 Nhắm mắt vui đâu tình với duyên 

Một sớm thu tàn chị lẳng lặng 

Bước xuống đò ngang không chọn thuyền 

Chị đi lấy chồng một em khóc 

Bơ vơ đã dễ nào yên thân 

Nay đó mai đây bọt theo sóng 

 Đổi nơi nương tựa mấy mươi lần 

 Tan tác hoa khô rụng đầy nẻo

 Thu sang trăng lạnh mờ đêm sương 

 Ôi lòng giá băng ngày tháng héo

 Ai xót đời em ai tiếc thương 

Nhưng chàng đã tới một chiều đẹp 

Rủ rỉ bên tai lời ái ân 

Lan nở hang sâu nụ vẫn khép 

Hồn trinh phong kín trao tay chàng 

Những tưởng yêu thương đến trọn kiếp 

Mong sẽ trăm năm cùng bạc đầu 

Nhờ chàng an ủi nỗi đơn chiếc 

Tấm thân trôi giạt từ bao lâu 

 Ai ngờ giữa lúc lửa hương đượm 

 Tình em thắm thiết gần si mê 

Tiếng gọi phồn hoa một buổi sớm 

Đã cuốn chàng đi chẳng trả về 

Chàng còn lưu luyến cuộc đời cũ 

 Lòng gửi trăm nơi ngàn chốn yêu 

Dẵm lên thề thốt mặc riêng khổ 

 Mình em vò võ sầu cô liêu 

 Thư chàng không lại cuối rừng thẳm 

Chàng nhớ gì đâu người xa xôi 

 Đời em còn có một tia sáng 

Chàng đã đang tay dập tắt rồi 

Mưa ngâu chiều nay càng nặng giọt

 Em không còn lệ chung khóc than 

Người khóc biệt ly khóc xum họp

 Em khóc tình phai khóc mộng tàn 

Thôi hết chờ mong thôi hạnh phúc 

Ai dễ tìm vui trong lãng quên 

Từ nay sống để nhớ ngày cũ 

Chàng đã bỏ em đời hết duyên 

Họ hàng không phải cưỡng ép nữa 

Lấy ai em cũng sẵn lòng đi 

Từ nay sống để đợi ngày chết 

 Chàng đã bỏ em đời còn chi 

Cha mẹ không còn để phụng dưỡng 

 Chị gái theo chồng thân đã yên 

Thương kiếp long đong từ tấm bé 

 Giọt tủi rừng sâu riêng khóc em 


 ------------------------------------------------------------------------

Chợ Chiều 


 Nắng phai để mộng tàn lây 

Tình đi cho gió sương đầy quán không

 Chợ tan ngàn nẻo cô phòng 

Sầu dâng bàng bạc cánh đồng tịch liêu 

Hồn đơn lắng bước chân chiều 

Đâu đây nỗi nhớ niềm yêu bời bời 

Mong manh tình đã rụng rời 

Tơ vương còn thắt tim người chia ly 

Áo thêu chăn gấm ngày đi 

Lều không quán bỏ hồn si chợ tàn

 Chiều lên từ thuở lìa tan 

Nắng ơi lạnh lẽo muôn vàn đuốc hoa 

Hôm hôm cánh rụng lầu ngà 

Một mùa ly biệt đã già nhớ thương 

Xiết bao tươi thắm ven đường 

Thờ ơ chẳng chút dừng cương mấy chiều

 Ái ân sắc lợt hình siêu 

Song song chiều cũ nay chiều lẻ đôi 

Hoàng hôn là xứ chia phôi 

Vắng tanh quán chợ vài ngôi lạnh lùng 

--------------------------------------------------------------------------------

Tạm Ghé Thuyền 


 Hạnh phúc thôi rồi lạc cánh uyên 

 Sông xa buồm biếc hỏi Đào Nguyên 

Gió cao một sớm rời tay lái 

Đã nửa tuần trăng tạm ghé thuyền 

 Mê chút thơ ngây tìm đến trọ 

Cùng em đâu phải ý trao duyên 

Hây hây xuân chớm hồng đôi má 

Thêm gợi hình xưa kẻ lỗi nguyền 

Buổi tan về học mấy chiều hương 

Ta đón chờ em nẻo tới trường 

Mộng cũ phai tàn nghe lại thắm 

Ôi người xưa hứa trọn đời thương 

Then châu lầu ngọc giam tình nhỏ 

Riêng trắng lòng ta một bến sương

 U uất sầu đâu bừng nổi dậy 

Thuyền ơi neo hãy cắm tha phương 

Ta nhổ thuyền đây từ giã em 

Ái ân mồ đắp phía sau rèm 

Mênh mông đâu đó ngoài vô tận 

Một cánh thuyền say lạc hướng đêm 

 --------------------------------------------------------------------------------

Tình Si 

 Lá khô 

 Rụng

 Kín gương hồ 

Sóng 

Nhấp nhô 

 Mũi thuyền rẽ lá vàng khô

 Sao ngà vụt tự đáy hồ bay lên

 Long lanh giọt lệ tuyết 

 Lặng lẽ trôi theo thuyền 

 Say sưa hàng lá dang tay đón

 Hạt ngọc quỳnh đâu lạc động tiên 

E thẹn sau thuyền sao lẩn trốn 

Ôm hờ lá vẫn rõi theo bên 

 Bẽ bàng lá vẫn theo bên 

 Si tình lá vẫn theo bên 

Thuyền trôi vẫn quyến sao đêm 

Hào quang vẫn ngủ êm đềm trong mơ 

Sóng 

Nhấp nhô 

 Lá khô 

Rụng 

Kín gương hồ


 ---------------------------------------

U Tình 

 Anh biết em từ độ 

Em mới tuổi mười hai 

 Anh yêu em từ thuở

 Em còn tóc xõa vai 

Tháng ngày đi mau quá 

 Chốc đã sáu năm trời 

Tình anh vẫn chưa hiểu 

"Chưa" là "không" em ơi 

Em vẫn tin anh lắm 

Em vẫn mến anh nhiều 

Nhưng em tin em mến 

Đâu phải là em yêu 

Trái tim hờ hững ấy 

 Đâu thổn thức vì anh 

 Anh cũng không hề chịu 

Van xin một ái tình 

 Cho nên dòng lệ tủi 

Thấm ướt những trang đời 

 Xóa nhòa hy vọng cũ 

Hoen ố cả ngày mai 

Lòng anh dần uống cạn 

Đến giọt cuối yêu đương 

 Chỉ còn của dĩ vãng 

Một dư vị chán chường 

Hôm qua tình đã chết 

Anh đã chôn nó rồi 

 Anh khóc vì chôn nó 

Là chôn cả một đời 

Nhưng anh không đào huyệt 

 Không vùi đất như ai 

 Cũng không mua vải liệm

  Cũng không mua quan tài 

Anh chỉ đem chôn nó 

Với nỗi niềm chua cay 

 Từng mảnh từng mảnh một 

 Trong mấy vần thơ đây

 Rồi một chiều xuân thắm 

 Say hạnh phúc lứa đôi 

 Vô tình em có nhớ 

Đến người cũ xa xôi 

Mong em thu nhặt giúp 

 Đôi tay dù hững hờ 

Mong em vì hắn lượm 

Những mảnh tình bơ vơ

 Chắp lại và thương xót 

 Dành cho một nấm mồ 

Ở nơi dù hẹp nhất 

Của lòng em say sưa 

------------------------------------------------------------------------

 Lo Sợ 

 Trên lớp sóng mây viền ánh sáng 

 Con thuyền trăng bạc lững lờ trôi 

 Đêm nay bánh lái trầm hương lỏng 

 Không biết ai trêu tháo trộm rồi 

 Đem giấu cả bơi chèo gỗ quế 

Để Hằng Nga sợ nép trong khoang 

Gió khuya lồng lộng từ muôn hướng 

Xô chiếc thuyền cong dọa mãi nàng 

Biển mây sóng nổi càng to gấp 

Bọt trắng dâng lên quá mạn thuyền 

 Vũ trụ say nhìn trăng lảo đảo 

 Chừng e sóng lật cướp người tiên

No comments:

Post a Comment